Hừ, vậy ra là anh cảm thấy có lỗi khi đối xử tệ bạc với tôi thôi chứ gì? Khỏi cần!
Cô đứng dậy, toan rời đi liền bị anh túm lấy cánh tay, giữ chặt lấy cô.
Hà Chí Nghiêm hốt hoảng, mặt đầy lo sợ vội vã giải thích:
- Vân Vân, em đừng hiểu nhầm ý anh. Anh không phải chỉ là cảm thấy có lỗi với em đâu! Là tại lúc em rời đi mà không lời từ biệt, anh mới nhận ra anh đã yêu em mất rồi. Anh thề, trái tim này chỉ dành cho em thôi. Nếu anh dám nói sai nửa lời, anh sẽ c... ưm.
- Đừng nói nữa, cớ hở tí là lại thề độc, muốn chết đến vậy sao!
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cười đầy nịnh nọt:
- Tất nhiên là không rồi, anh còn phải ở cạnh em đến đầu bạc răng long, trông chừng mấy tên bám theo em nữa chứ! Vả lại, lời anh nói là thật lòng. Ngoài em ra, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không còn ai khác chiếm được trái tim, tình yêu của anh dành cho em. Vậy nên sẽ không chết được đâu!
- Bớt sến đi, em đói rồi, có ăn không?
- Có, ngồi xuống nào.
Bạch Hạ Vân ngồi xuống chuyên tâm ăn uống, cô chẳng cần gắp thức ăn bởi anh bên cạnh cứ không ngừng gắp vào bát cô, cá lựa sạch xương, tôm cũng bóc vỏ sẵn.
Ăn no rồi, Bạch Hạ Vân định rửa bát cũng bị anh chiếm nốt:
- Em lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, anh dọn cho. Từ giờ công việc nhà anh sẽ thay em làm hết, em chỉ việc hưởng thụ thôi!
Không tranh được, cũng không từ chối được, Bạch Hạ Vân dứt khoát bước lên lầu kiếm quần áo tắm rửa.
Mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều đồ. Từ trang phục đi làm, đồ mặc đi chơi hay quần áo ở nhà, áo ngủ cũng có. Tất cả đều là size của cô.
Chỉ là, không hiểu sao cô lại thấy có vài bộ đồ... vô cùng giống đồ cô hay mặc. Vả lại mấy bộ khác có tem mác nhưng có vài bộ này lại không có.
Bạch Hạ Vân cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy một cái váy ngủ dài tới gót chân, cổ yếm màu nude bước vào phòng tắm.
Xả nước ấm vào bồn, rắc thêm chút tinh dầu hoa nhài và cánh hoa hồng, Bạch Hạ Vân thoải mái đắm mình trong làn nước ấm áp.
Dễ chịu tới nỗi cô suýt chút nữa tựa đầu vào thành bồn ngủ quên. May có Hà Chí Nghiêm thấy cô tắm hơi lâu liền gọi mới khiến cô tỉnh táo lại.
Bước ra từ phòng tắm, cô thấy Hà Chí Nghiêm đang ôm máy tính trong lòng làm việc, gương mặt góc cạnh chú tâm vào màn hình.
Người ta thường nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất cấm có sai. So với gương mặt vô lại lúc đè cô lên giường với gương mặt làm nũng lúc ăn cơm thì cứ như người khác vậy.
Nghe tiếng động, Hà Chí Nghiêm ngẩng mặt khỏi màn hình máy tính, nhìn cô trong chiếc váy ngủ dài dù kín đáo nhưng vẫn vô cùng quyến rũ.
Vì mới tắm nước nóng xong nên mặt cô hơi hồng, cần cổ trắng nõn thon dài cùng xương quai xanh hơi lộ ra. Dù chỉ nhìn thấy có chút xíu vậy nhưng Hà Chí Nghiêm đã nhanh chóng cảm nhận được phản ứng của người "anh em" bên dưới thân.
Thật là không có một chút tiền đồ nào mà. Mới nhìn cô tắm xong thôi nhưng anh đã ngay lập tức muốn nuốt cô vào bụng mình.
Hà Chí Nghiêm gập máy tính lại đặt sang một bên, anh từ từ bước tới gần cô.
Chắc lúc cô tắm anh cũng đã qua phòng khác tắm rồi, trên người anh là một bộ đồ ngủ xám tro khác lúc chiều.
- Anh làm gì ở đây vậy, sao không về phòng mình?
- Đây là phòng anh mà.
- Vậy thôi em qua phòng khác!
- Đừng mà, cho anh ngủ với em đi. Không ôm em anh không ngủ được!
- Vậy bao nhiêu năm qua anh thức trắng hả?
- Đúng đó!
Vô lại, vô liêm sỉ!
Cô mặc kệ anh, trèo lên giường nằm xuống, quay lưng về một phía. Hà Chí Nghiêm cũng nằm xuống, ôm lấy cô từ phía sau.
- Ngủ đi, cấm làm xằng bậy, mai em còn phải tới công ty..
- Anh biết rồi, anh chỉ ôm em thôi, không làm gì đâu.