Bác sĩ bước ra cửa thì ba mẹ Hà và bà nội cũng vừa tới. Họ vội vã hỏi bác sĩ lại rõ tình hình của anh.
Sau khi đã nghe được lời khẳng định rằng hiện giờ sức khỏe của Hà Chí Nghiêm không có vấn đề gì đáng ngại thì mới để cho bác sĩ đi.
- Chí Nghiêm à, con thật sự tỉnh rồi! Có biết ba mẹ lo lắng lắm không?
- Chẳng phải giờ con tỉnh rồi sao, mọi người yên tâm đi.
Nói rồi anh quay qua nhìn cô. Nhưng, khuôn mặt Bạch Hạ Vân lại lạnh nhạt như cũ!
Chuyện gì vậy? Chẳng phải lúc nãy thấy anh tỉnh lại cô còn vui tới phát khóc ư? Sao anh cảm giác trong vài phút cô lại quay về biểu cảm lạnh lùng với anh vậy?
Muốn hỏi cô nhưng ba mẹ anh còn ở đây không tiện, Hà Chí Nghiêm đành ôm tâm tư thấp thỏm của mình mà nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Cả nhà hỏi han anh vài câu rồi cũng quay sang cô. Tạ Phương Dung nhìn quầng thâm mắt trên mặt cô liền khuyên nhủ:
- Vân Vân à, con về nghỉ ngơi chút đi. Mấy tháng rồi con chưa nghỉ ngơi đầy đủ, trông con thiếu sức sống lắm đó!
Hình như Bạch Hạ Vân chỉ chờ câu nói đó của bà liền nhanh chóng vâng lời:
- Dạ mẹ, vậy con xin phép đi trước ạ!
- Ừ, mau về ngủ đi, nhìn con gầy quá rồi!
- Vâng, cháu chào bà, con chào ba mẹ!
Cô nhanh chóng cầm điện thoại của mình lên rời khỏi phòng bệnh, không ngoái lại nhìn anh lấy một cái.
Hà Chí Nghiêm càng run hơn. Không lẽ anh tỉnh lại rồi lại vẫn bị ghét bỏ ư? Xém chút là xuống uống trà với lão Diêm rồi mà vẫn không được tha thứ, rốt cuộc kiếp trước anh làm gì sai vậy!
Hà Chí Nghiêm khóc không ra nước mắt với suy nghĩ của mình. Anh nhìn mọi người đầy uất ức:
- Ba mẹ, hai người thấy Hạ Vân nãy giờ đối xử với con thế nào?
- Vô cùng ghét bỏ!
Bốn chữ của bà nội như con dao đâm "phập" cái xuyên tim Hà Chí Nghiêm. Đương nhiên anh cũng nhận thấy điều này nên mới muốn hỏi, ai ngờ bà còn xát muối vào tim anh đến vậy!
- Con... Rõ ràng lúc con mới tỉnh, con còn thấy cô ấy khóc vì con mà. Nhưng sao lúc nghe bác sĩ thông báo tình hình của con xong thì cô ấy lại thay đổi 180 độ, hoàn toàn như dì ghẻ đối với con chồng vậy!
- Lúc con hôn mê con bé đã rất tự trách bản thân, đêm nào cũng ở lại trông con đến lả đi. Chắc vừa rồi quá mệt mỏi nên vậy thôi, chờ mai là ổn. Lần này con có hi vọng thay đổi thái độ của Vân Vân với con rồi đấy, cố mà năn nỉ đi!
- Thật ạ!
- Thôi con nghỉ ngơi đi, mẹ về nấu cháo cho. Tạm thời chỉ ăn được cháo trắng, không ăn mặn hay ngọt được. Cố chịu vài ngày đi!
Nói rồi cả ba người cũng rời đi, bỏ lại Hà Chí Nghiêm một mình một phòng.
Anh cũng không muốn ngủ nữa, ngủ quá đủ rồi. Mấy tháng nay hôn mê vậy không biết công việc ở tập đoàn ra sao rồi.
Hà Chí Nghiêm cầm điện thoại mẹ anh vừa cầm tới lên, bấm gọi cho trợ lí Ngôn .
- Alo! Cậu đến đây gấp cho tôi!
- Sếp... Anh... Anh tỉnh rồi sao? Tôi đến ngay đây!
Trợ lý Ngôn nhận được mệnh lệnh liền mau chóng đến bệnh viện anh đang nằm.
Mười năm phút trôi qua thì cậu trợ lí tội nghiệp cũng tới được phòng bệnh của ác ma.
Mấy tháng không có Hà Chí Nghiêm, công việc tuy cũng nhiều nhưng so về mức độ đáng sợ thì cựu chủ tịch không bằng vị này. Quả là con hơn cha mà!
- Sếp, anh tỉnh bao giờ vậy, gọi tôi có chuyện gì dặn dò sao?
- Tôi tỉnh lúc sáng. Mấy tháng nay tình hình tập đoàn ra sao rồi?
- Lúc tin chủ tịch và Bạch tổng gặp nạn thì quả thật không ổn, giá cổ phiếu xuống dốc nhanh. May sao cựu chủ tịch đã ra mặt xử lí mọi chuyện kịp thời, bên Vân Hương cũng có Lưu thị và Đông thị trụ trấn, không bị ảnh hưởng quá như chúng ta!
Tính cho ổng tỉnh rồi đc tha thứ và end ngọt luôn, nhưng thôi hành anh thêm vài ba chap. Có trách thì trách anh nợ thế giới hơi nhiều!