Đã hai ngày trôi qua, nhưng Bạch Hạ Vân vẫn chưa tỉnh lại. Chân của cô bị trật khớp, bác sĩ nói có thể do chịu cú sốc quá lớn nên bây giờ chưa thể tỉnh lại.
Hà Chí Nghiêm từ lúc được cứu ra đã ở trong tình trạng nguy kịch rồi, mất máu quá nhiều, hơi thở chỉ còn yếu ớt.
Vào bệnh viện, sau gần 10 tiếng ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ bước ra ngoài thông báo tình trạng của bệnh nhân.
Chấn thương não, gãy mất phần lớn xương, mất máu nhiều, trước đó còn bị viêm dạ dày khá nặng. Tạm thời cứu được đã là rất may mắn rồi.
Nhưng lại rơi vào hôn mê sâu, trở thành người thực vật. Phải nằm trong phòng kín để theo dõi đặc biệt.
Về vấn đề tỉnh lại chỉ là thời gian thôi. Có thể 3 tháng, 5 tháng, 1 năm hoặc rủi ro... Cả đời sẽ không tỉnh lại. Rút ống thở sẽ tử vong.
Cả Hà gia cũng đã biết tin, bà nội Hà vì quá sốc mà lên cơn đau tim, còn Tạ Phương Dung khóc đứt ruột gan.
Cả Hà gia chỉ có độc nhất mỗi mình cậu- Hà Chí Nghiêm, bây giờ lại sống thực vật, cú sốc này làm sao họ chịu cho nổi đây.
Mặc dù biết là do cứu cô nên anh mới lâm vào tình trạng nguy kịch như vậy, nhưng cả nhà không ai trách cô cả. Đây là sự cố, không ai muốn nó xảy ra hết.
Mỗi ngày, mọi người chỉ có thể vào thăm Hà Chí Nghiêm một tiếng, hơn nữa cũng không được quá nhiều người vào thăm.
Qua hai ngày, cô cũng chưa tỉnh lại khiến mọi người lo lắng hơn rất nhiều.
Trừ bỏ thời gian vào thăm anh, mọi người đều ở lại chăm sóc cho Bạch Hạ Vân.
Hơn một tuần sau.
Tạ Phương Dung ngồi bên cạnh lau mặt cho cô, rồi nói với giọng điệu buồn bã:
- Vân Vân à, con mau tỉnh lại đi, cả hai đứa đều hôn mê như vậy, con nói chúng ta phải làm sao đây?
- Tuy thằng bé bị vậy là vì cứu con, nhưng chúng ta sẽ không trách con đâu. Nó nợ con bao nhiêu thì giờ đây phải trả thôi. Con không cần áy náy hay dằn vặt bản thân mình như vậy. Chúng ta mãi bên cạnh con!
- Mau mau tỉnh dậy đi con à!
Không biết có phải do cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, nghe được những lời tâm sự của cả nhà đối với mình hay không mà một giọt nước mắt khẽ tuôn ra từ khóe mắt cô, trượt dài trên má.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng sớm buổi sáng chiếu rọi vào căn phòng bệnh nhân.
Tạ Phương Dung ngồi bên ghế cắm những nhành hoa lan vào bình.
Nghe thấy bên cạnh chiếc giường bệnh có tiếng động, bà vội vàng quay qua nhìn.
- Vân Vân, Vân Vân con sao vậy!
Bà vội vã ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ.
Bạch Hạ Vân giống như đang gặp ác mộng vậy, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền nhưng nước mắt tuôn ra, mồ hôi toát ra trên trán.
- Không! Hà Chí Nghiêm! Chí Nghiêm!!
Cơ thể cô bật dậy, giống như một cái xác không hồn, miệng lẩm nhẩm gọi tên anh:
- Hà Chí Nghiêm , Chí Nghiêm anh không được bỏ em !
Nói xong cô liền òa khóc nức nở. Bà vội ôm cô vào lòng mình, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô.
Rất nhanh bác sĩ đã tới, ông kiểm tra qua cho Bạch Hạ Vân rồi ngỏ ý muốn bà ra ngoài nói chuyện. Còn Hạ Vân đã được tiêm một mũi an thần và chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài phòng bệnh.
- Bác sĩ, tình hình con tôi thế nào rồi!
- Trước hết vẫn chúc mừng gia đình, bệnh nhân đã tỉnh lại. Chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi. Có điều trạng thái tâm lí của cô ấy lúc này không được ổn định, gia đình hãy cố trấn an cô ấy.
- Cảm ơn bác sĩ!
Chờ bác sĩ rời đi rồi, bà nhìn qua khe cửa trông thấy cô đã ngủ rồi liền thở dài. Con trai thì vẫn chưa rõ có tỉnh lại được hay không, mà con gái thì lại như vậy. Sau có một tuần mà hai ông bà đã như già đi cả chục tuổi.
Về phía công ty của hai người, sự việc lần đó quá nguy cấp, nhà báo với truyền thông đã săn được tin cô và anh đều bị thương.
Cổ phiếu của 2 tập đoàn đều đang bị sụt giảm rất nhanh, bên tập đoàn CK ông Hà đành tạm thời ra mặt giải quyết công việc.
Còn bên Vân Hương, Hà Nhiên Nhiên lo xoay sở. Cũng may còn có Lưu Giai Thành giúp đỡ ở phía sau.
***
Bạch Hạ Vân sau khi tiêm thuốc cũng chỉ ngủ được 2 tiếng cô liền tỉnh dậy.
Nhưng lần này, cô không quá mức kích động nữa, không khóc nháo nhào lên mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
- Vân Vân à, con đừng buồn, Chí Nghiêm nó không sao rồi, chỉ còn chờ tỉnh lại mà thôi.
- Mẹ, là tại con làm liên lụy tới anh ấy, nếu lúc đó không phải vì cứu con thì anh ấy đã không bị như bây giờ. Tất cả là lỗi của con! Con xin lỗi mẹ!
Nói xong, cô liền bật khóc nức nở như đứa trẻ, bà vội ôm cô vào lòng mà vỗ vỗ lưng cho cô.
- Con à, đây chỉ là sự cố, chúng ta vốn không ai muốn nó xảy ra cả! Con không cần tự trách mình như vậy. Chí Nghiêm nó cũng không muốn thấy con vì nó mà đau lòng đâu. Ráng nghỉ ngơi dưỡng sức!