Trong khi hai người đang cười nói vui vẻ với nhau thì ở một tầm nhìn nào đó, có một người hai tay đang cuộn chặt lại, ánh mắt thâm trầm hướng về phía cặp đôi đang cười nói bên kia, môi mím chặt, toàn thân tỏa ra mùi giấm nồng nặc.
Không ai khác đó chính là anh-Hà Chí Nghiêm. Nãy giờ nhìn Hạ Vân thân mật với người đàn ông khác mà máu điên trong người anh sôi lên, cơn giận như núi lửa sắp phun trào muốn bộc phát.
Hôm nay anh có hẹn với nhà đầu tư nước ngoài, họ có ý muốn rót vốn vào dự án sắp tới của tập đoàn CK.
Nào ngờ vừa bước chân vào sảnh khách sạn ngay lập tức cảnh tượng ngọt ngào của đôi nam nữ đã đập vào mắt anh.
Rất lâu rồi, đã hơn 5 năm rồi anh mới được nhìn thấy nụ cười tươi đầy vui vẻ đó của cô. Kể từ lần kết hôn với anh, cô rất ít khi cười, thậm chí...dường như anh chưa từng thấy cô nở nụ cười hạnh phúc đầy hồn nhiên như vậy trước mặt anh. 4 năm xa cách anh cũng chưa từng được nhìn thấy cô.
Hiện giờ, anh rất muốn bước lại chỗ cô, muốn ôm cô vào lòng ra uy ngay trước mặt người đàn ông kia.
Nhưng hiện giờ cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh, anh lấy tư cách gì để xuất hiện trước mặt cô, chồng cũ sao.
Cái danh xưng "chồng cũ" này làm anh vô cùng khó chịu, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Trợ lí Ngôn đứng cạnh anh từ nãy tới giờ, đương nhiên cũng thấy được ánh mắt đầy sự ghen tị của anh. Anh đương nhiên nhận ra đôi nam nữ đó là cô và một người đàn ông khác khí chất cũng chẳng hề kém cạnh tổng giám đốc nhà mình.
Thật sự anh cũng cảm thấy tội cho Hà Chí Nghiêm, bị Lý Nhã Hân lừa xoay vòng vòng bấy lâu nay, làm tổn thương thiếu phu nhân ép cô ấy phải rời đi.
Mấy năm nay thấy mỗi lần nhớ về cô anh đều chìm đắm vào trong men rượu cay nồng, muốn mượn rượu làm vơi bớt sầu muộn phiền nhớ nhung cô trong lòng mình, tới mức mắc phải căn bệnh dạ dày.
Nhưng tội thì tội, người ta có câu "có không giữ mất đừng tìm", lúc có không trân trọng để giờ đây phải hối tiếc. Chuyện của Tổng Giám đốc cứ để bản thân anh tự giải quyết đi thôi, anh ta không rảnh mà xen vào nhiều lời.
Chính vì vậy anh mới ở bên nhỏ giọng:
-Hà tổng, ngài Smith đang chờ chúng ta!
Hà Chí Nghiêm chợt nhận ra mục đích hôm nay của mình đến đây, anh thu hồi tầm mắt của mình cất bước đi về phía phòng riêng gần đó.
Thôi vậy, nếu đã không có cơ hội được ở bên cô, vậy thì anh sẽ đứng sau nhìn cô hạnh phúc, bảo vệ cô bình an!
________
- Bạch Hạ Vân, để anh đưa em về!
- Dạ không cần phiền anh vậy đâu, em có đi xe đến đoán rồi! Cảm ơn anh nhé!
- Phiền gì đâu, thuận đường cả mà!
- Để chủ tịch Đông thị làm tài xế chở em về, em không có gan đó đâu, tiền xe mắc lắm trả không nổi!
Cô tinh nghịch trêu chọc Đông Bắc.
- Anh tình nguyện làm tài xế miễn phí đó!
- Vậy để hôm khác nha!
- Ok, anh luôn sẵn lòng.
- Ha ha!
Cả hai cùng nhau sánh bước ra bên ngoài, nam thanh nữ tú bước đi cùng nhau thường rất dễ gây chú ý.
Tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe, hai người mỗi người một đường trở về. Cô về việt thự còn Đông Bắc còn bận việc nên tới công ty.
_______
Trở về biệt thự riêng , cô lên phòng của mình tắm rửa.
Ngâm mình trong bồn tắm tràn ngập mùi tinh dầu hoa oải hương và cánh hoa hồng trên mặt nước, sự mệt mỏi do công việc tạo ra gần như đã bị xua đi.
Hơn nửa tiếng sau, cô bước ra khỏi phòng tắm, thay một bộ quần áo thoải mái xuống nhà.
Vào bếp, cơm đã được dọn sẵn, mùi hương của thức ăn theo hơi nóng tỏa ra thu hút người ngửi.
Ngồi vào bàn, cô đang chuẩn bị ăn thì quản gia cầm điện thoại vào đưa cho cô:
- Cô chủ, có điện thoại của cô!
Lúc nãy về cô để điện thoại ở bàn phòng khách, chắc có chuông mà không nghe thấy.
- Cảm ơn bác!
Trên màn hình hiển thị người gọi là John, Hạ Vân vui vẻ bắt máy.
- Alo, anh gọi em có việc gì không?
- Không có việc thì không gọi cho em được hả? Người con gái vô lương tâm.!
- Anh không nói em cúp máy đó!
- Ấy đừng, sao em nhạt nhẽo vậy? Được rồi việc chính này, mai anh về nhớ ra đón anh!
- Ò, mấy giờ?
- 9 giờ!
- Ok, vậy nha, em đi ăn tối!
- Em...ờ, đi ăn đi, nhớ nghỉ ngơi sớm!
- Biết rồi mà! Bye!
Cô cúp máy xong liền tập trung vào ăn tối.