Hợp Đồng Hôn Nhân: Kết Hôn Với Tôi Em Nghĩ Sao?

Chương 41: Hạ Kiều Tâm là vợ tôi




Sáng ra Trần Mẫn đã nhốn nháo, kéo tay con dâu ra xe đến thẳng studio.

"Chúng ta đi đâu vậy mẹ? Con còn chưa xin phép Vũ Thần." Hạ Kiều Tâm nhìn sang mẹ chồng.

Cả hai đang được nhân viên làm tóc, trang điểm.

"Đi chơi với mẹ xin phép gì, có mẹ, yên tâm." Bà vỗ ngực.

Tuy mẹ chồng nói vậy nhưng cô nghĩ vẫn nên nhắn tin nói cho anh biết một tiếng.

Trần Mẫn nhìn con dâu như thế lại càng ưng.

..

Nhà hàng xx

Bà đưa con dâu đến một khu hoa viên, nơi diễn ra bữa tiệc họp mặt ngoài trời giới thiệu con dâu của bà.

"Chị Cảnh tới rồi.”

"Chào mọi người!"

Trần Mẫn nắm tay con dâu sang chào hỏi.

Ai cũng trố mắt khen ngợi, khi con dâu của Cảnh gia không những xinh đẹp lại còn ngoan hiền lễ phép. Trên người cô lúc này là thân váy body màu hồng nhạt ngang gối ôm gọn dáng người mảnh khảnh, lộ rõ ba vòng quyến rũ. Mái tóc uốn xoăn được bới rớt lưa thưa. Gương mặt mỹ miều được trang điểm theo phong cách tự nhiên, điểm nhấn là đôi môi đỏ hồng căng mọng.

Đám bạn của bà nhìn hai mẹ con mà không khỏi ganh tị. Ai cũng không nghĩ mẹ chồng con dâu lại có thể thân như thế. Cũng có người nghĩ hai mẹ con là đang diễn cho người khác thấy.

Cũng như có người không tin, cô là vợ của Cảnh Vũ Thần..

Hạ Kiều Tâm ngồi thẩn thờ một góc trên chiếc ghế gỗ, ăn ít bánh ngọt chờ mẹ chồng.

Hạ tiểu Ngọc cùng Tiêu Dĩnh cũng dùng cơm gần đó vô tình thấy Hạ Kiều Tâm.

"..." Hạ tiểu Ngọc ghét bỏ ra mặt. Khi lần nào gặp Hạ Kiều Tâm cũng sang trọng như vậy. Ánh mắt ả ta rơi lên chiếc túi đeo phiên bản giới hạn trên người Hạ Kiều Tâm mà ả ta không mua được làm ả ta tức đến khoé môi giật ngược. Ả ta không thể chấp nhận khi Hạ Kiều Tâm hơn mình.

"Đúng lá gái được bao nuôi có khác." Tiêu Dĩnh nhếch mép cười khinh.

“Chúng ta cũng nên đến chào hỏi!" Hạ tiểu Ngọc nảy ra ý định muốn làm cô xấu mặt, lần này ả ta nhất định không thua, liền xì xào với mẹ..

Còn chưa đi tới thì bên cạnh cô đã xuất hiện thêm một người phụ nữ trung niên.

Trần Mẫn vừa ngồi xuống lại bị bạn gọi đi. "Con ở đây đợi mẹ, mẹ sang kia chút nữa rồi quay lại."

"Dạ! Mẹ cứ đi đi."

"...." Hạ tiểu Ngọc nhíu mày. Là người phụ nữ cô ta gặp trong khu thương mại đi cùng Hạ Kiều Tâm. Thì ra hôm đó ả ta không nhìn nhầm. Ả ta càng thêm ganh ghét. Hết dụ dỗ đàn ông lại muốn làm dâu nhà giàu.

"...." Tiêu Dĩnh. "Người phụ nữ đó sao trông quen quá vậy?"

"Hạ, Kiều, Tâm."

Cô quay lại nhìn khi nghe tiếng gọi, ra là hai mẹ con Hạ tiểu Ngọc. Đúng là oan gia ngõ hẹp..

Vừa định quay đi đã bị ngăn lại..

"Vừa rời khỏi Hạ gia, đến phép tắc chào hỏi người lớn cũng không có." Tiêu Dĩnh khoanh tay trước ngực tỏ ra không hài lòng..

Hạ Kiều Tâm cố nén cơn giận xuống với nụ cười tiêu chuẩn. "Chào dì!"

Tiêu Dĩnh cười khinh. Bao lần nghe con gái kể về chuyện Hạ Kiều Tâm dênh dáo mà bà ta cũng không nuốt nổi cục tức, ai cũng có thể hơn con gái của bà ta nhưng người đó không thể là Hạ KiềuTâm.

Hạ tiểu Ngọc đảo mắt. "Hạ Kiều Tâm ơi Hạ Kiều Tâm, tôi không ngờ chị không biết xấu hổ tới như vậy."

Giọng nói chanh chua lồng lộng khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

"Hạ tiểu Ngọc tôi nhịn cô đủ rồi đó. Tôi đắc tội gì với cô mà năm lần bảy lượt cô dồn tôi vào đường cùng, gây sự với tôi khắp nơi."

"Tôi chỉ là muốn cho mọi người biết, bộ mặt thật của chị thôi. Bản thân làm gái rẻ tiền, bị đuổi ra khỏi nhà thì thôi đi, còn giả thục nữ muốn làm dâu nhà giàu có à? Tôi còn có cả bằng chứng nữa đó." Ả ta đưa đoạn video lên gây sự tò mò cho mọi người.

"Đó không phải là con dâu của chị Cảnh sao, có phải không vậy?"

"Không ngờ luôn á?"

"Thế này cũng không biết xấu hổ quá rồi."

"Cô.." Hạ Kiều Tâm với tay định lấy điện thoại trong tay ả ta nhưng bất lực khi bị Tiêu Dĩnh ngăn cản, nhìn quanh thấy ai cũng hướng mắt về mình. Cô liền che mặt lại, nếu làm mẹ chồng mất mặt cô thật không biết phải làm sao. Cô muốn chạy đi liền bị Tiêu Dĩnh níu lại..

"Dì làm cái gì vậy, thả tôi ra.."

"Muốn trốn sao? Chị mạnh miệng lắm mà. Trúng tim đen chị rồi chứ gì? Bỏ tay của chị xuống cho mọi người nhìn kỹ gương mặt của gái rẻ tiền lăn lộn cùng đàn ông là như thế nào đi?"

“Dì phải công nhận con rất xinh đẹp không khác gì mẹ con năm xưa, kể cả cái bản tính lăng loàn trắc nết chắc cũng được thừa hưởng từ bà ấy.”

“Dì Dĩnh, dì đừng có quá đáng. Dì không thích tôi nên dì muốn nói tôi thế nào tôi cũng không ý kiến nhưng mẹ tôi đã mất nhiều năm như vậy rồi, tại sao dì vẫn không thể buông tha.”

“Cái này giống như câu, tiếng thơm sẽ được để đời. Mẹ cô năm đó lăn lộn cùng đàn ông, bị ba cô bắt tại trận đuổi đi thẹn quá mà đã chọn cách tự tử.”

Hạ tiểu Ngọc cười ha hả. “Nhưng nực cười thay đứa con gái mà bà ta để lại, chẳng khác nào cái phiên cũ của mình. Đúng là mẹ con nên gen cũng giống nhau. Đều là gái rẻ tiền.”

Trần Mẫn loáng thoáng nhìn thấy con dâu bị ức hiếp, bà tức đến máu trong người sục sôi, còn chưa kịp chạy qua bênh vực..

"Cô nói ai là gái rẻ tiền? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của hai người ra."

Thanh âm trầm lạnh cất lên, khiến ai cũng há hốc mồm, theo sau anh còn có Gray.

"..." Hạ Tiểu Ngọc ngẩn người. "Cảnh Vũ Thần? Còn người đàn ông đó không phải là.."

"..." Tiêu Dĩnh đen mặt. "Đó không phải là Cảnh Vũ Thần sao? Tại sao cậu ta lại xuất ở đây."

"Bộp.." chiếc điện thoại văng ra vỡ nát.

Hai mẹ Tiêu Dĩnh liền hốt hoảng bỏ tay ra.

"Đó không phải là con trai của chị Cảnh sao?"

"Chả lẽ, cô gái đó là hàng thật. Nhưng còn đoạn clip đó.."

"Vũ Thần!" Hạ Kiều Tâm bĩu môi uất ức. Trong lòng cô lúc này vô cùng khó chịu, cô cũng không biết mẹ mình là người như thế nào, một người mẹ mà cô chỉ thấy qua di ảnh, lại luôn bị gán ghép với cái danh gái hư.

Anh ôm cô vào lòng vuốt ve, nhìn đôi mắt phím hồng động nước làm anh đau lòng muốn chết. Cô cũng vòng tay ôm qua eo anh dù đã cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc nhưng bao nhiêu uất ức cứ thế lại tuông trào. Từ đầu chí cuối cũng chỉ có Cảnh Vũ Thần là chưa từng ghét bỏ cô.

"Là anh không tốt, để em phải chịu uất ức rồi. Nhưng anh hứa với em sẽ không có lần sau."

Cô lắc đầu cùng những tiếng nấc nghẹn ngào. "Em chỉ sợ, làm anh và mẹ mất mặt thôi."

Ai cũng ngẩn người, đây là đoá hoa lạnh lùng không gần nữ sắc đó sao. Đúng là khó tin thật.

"Cảnh tổng, anh đừng để chị ta qua mặt. Chị ta.."

"Hạ Kiều Tâm là vợ tôi."1

Cô liền ngẩn mặt lên nhìn anh khi nghe được lời này.

Anh cũng cúi xuống nhìn cô.

..