Chỉ trong mấy ngày Hạ Kiều Tâm đã quen dần công việc, nhưng anh cũng chẳng nói công việc cụ thể của cô là gì.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mấy ngày nay cô thu thập được rất nhiều tài liệu để hoàn thành bài tập. Cũng không biết có phải là anh cố ý hay không.
Hôm nay vẫn vậy, chạy bộ cùng anh về, ăn sáng xong cả hai lại đến tập đoàn. Vì dạo này cô than mình mập khi ngày nào cũng phải uống canh bổ của mẹ, nên từ hôm đó đến nay, sáng nào cô cũng chạy bộ cùng anh.
Vừa ra xe thì có điện thoại tới.
"A lô, tiểu Nhã."
(Kiều Tâm, hôm nay cậu có tới trường không?)
"Không, hôm nay mình phải đi làm. Nhưng có người sẽ mang bài tập của mình tới. Cậu xem nộp giúp mình nha."
(Được, mình sẽ chép bài luôn giúp cậu.)
"Vậy.. um.."
Hạ Kiều Tâm trợn tròn mắt, khi anh nghiêng qua cài chốt, phủ nhẹ lên môi cô, kiểu như vô tình chạm phải.
(A lô, Kiều Tâm..)
"À, cám ơn cậu trước. Hôm nào rảnh mình mời cậu dùng cơm."
Cô tắt máy, xấu hổ mím môi không dám nhìn anh. Rõ là cố ý, đâu mà vừa vặn vậy..
Anh nhếch mép cho xe lăn bánh..
Cô vẫn xuống ở trước cổng tập đoàn như mọi ngày, chưa đến cửa thang máy thì đã gặp Tôn Quân, anh ta nói boss bảo cô in tài liệu cho cuộc họp.
"Tôi hả?" Cô chỉ tay vào chính mình.
"Phải. Cô Hạ là thư ký riêng của boss, không phải cô thì ai." Tôn Quân thản nhiên chuyển tài liệu sang tay cô. "Tuy tôi rất muốn giúp, nhưng boss bảo để phu nhân làm." Lời sau anh ta nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe.
"..." Hạ Kiều Tâm bức xúc. Đến giờ phút này cô mới biết mình là thư ký riêng của anh. Nhưng nhìn biểu cảm của mọi người, thì hình như chỉ có mình cô là mới biết. "Tên mặt lạnh xấu xa này, cứ nói thẳng không phải được rồi sao, làm mình như con ngốc, thiệt là.."
..
Bên trong phòng họp.
Cảnh Vũ Thần ném tập tài liệu xuống bàn, mặt không biểu cảm quét mắt qua đám nhân viên khiến ai cũng giật mình cúi gằm mặt xuống.
“Bảng số liệu này ai làm?”
Đám nhân viên bẽn lẽn chỉ tay vào trưởng phòng kế toán.
Chị ta liền xua tay. “Đâu phải tôi làm.” Nhìn lại bầu không khí âm u chị ta vội đứng dậy nuốt một ngụm nuốt bọt.
“Xin lỗi chủ tịch, tôi biết mình không thể đùng đẩy trách nhiệm, nhưng mấy nay nhà tôi có việc, nên là.. một nhân viên mới trong tổ đã giúp tôi hoàn thành bảng số liệu đó, thật sự không phải do tôi làm.”
Hạ Kiều Tâm cắn môi thăm dò biểu cảm của Cảnh Vũ Thần.
“Một việc quan trọng như vậy mà cô lại giao cho một người không có kinh nghiệm làm còn không kiểm tra lại.”
“...” Chị ta đứng hình.
“Bản thân là trưởng phòng kế toán lại phạm phải một lỗi không đáng có. Tập đoàn RS không bao giờ cần người thiếu trách nhiệm. Tôi nghĩ cô biết mình phải nên làm gì?”
“Chủ tịch! Tôi biết sai rồi. Mấy nay ba tôi nhập viện, vì bận chạy tới chạy lui nên tôi cũng không nghĩ tới. Nhưng tôi hứa nhất định sẽ không có lần sau. Tôi thật sự không muốn rời khỏi RS.”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào. Một lời tôi cũng không muốn lập lại hai lần.”
“Chủ tịch! Trưởng phòng cũng đã nhận lỗi rồi. Anh cho chị ấy thêm một cơ hội đi.”
“Em giờ là sao đây?”
“Làm việc cũng phải có tình người. Số liệu làm sai thì có thể làm lại. Anh không thể cứ thế mà đuổi việc người ta được.”
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Tôn Quân liền níu nhẹ tay cô.
Cô gạt tay Tôn Quân ra trừng mắt với anh. “Em nói sai sao?"
Cảnh Vũ Thần nhíu mày cố nén cơn giận xuống. “Tôi không muốn nói nhiều với em. Tan họp.”
Anh quay đi cũng không nói thêm gì.
"Đồ mặt lạnh khó ưa.” Hạ Kiều Tâm bức xúc bước theo anh, lầm bầm chỉ đủ một mình nghe.
Cả phòng ai cũng đen mặt cùng một suy nghĩ. “Thư ký Hạ cũng can đảm thiệt, chắc chắn sẽ bị đuổi việc luôn cho mà coi.”
..
Cảnh Vũ Thần khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Dù rất sợ cô vẫn không yếu thế. “Anh nhìn cái gì? Đồ không máu không tim.. á..”
Cô giật mình hét toáng lên khi bị anh bất ngờ nhấc bổng lên, ngồi trên bàn làm việc.
“Tên xấu xa anh định làm gì dạ?” Cô chắn tay trước ngực cảnh giác.
“Đầu óc em suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy? Hay muốn.. ở đây?" Anh chống tay lên bàn áp sát thân người cô thì thào.
“...” Hạ Kiều Tâm đứng hình hai má ửng hồng lên. “Anh.. anh nói bậy cái gì vậy?”
Anh nhếch mép cúi xuống tháo đôi giày cao gót dưới chân cô ra kiểm tra.
Hạ Kiều Tâm bất ngờ trước hành động của anh, sáng nay lúc đi in tài liệu cô không cẩn thận bị trẹo chân. Cô biết anh rất tinh ý nhưng không nghĩ anh lại..
Anh lấy típ thuốc ra từ trong ngăn bàn, kéo chiếc ghế da qua, ngồi xuống bôi thuốc cho cô. “Em không muốn đi giày cao gót thì có thể không đi. Nhưng đối với một nhân viên tài chính thì trách nhiệm và chính xác luôn phải đi đôi.”
Hạ Kiều Tâm tròn mắt nhìn anh. Cô suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý anh. “Nhưng chị trưởng phòng đã bảo ba chị ấy ốm rồi còn gì? Sao anh còn như vậy?”
“Công ty có quy định của công ty, nhân viên có đãi ngộ của nhân viên. Nếu thật sự có việc gấp cô ấy có thể xin nghỉ phép hoặc có thể giao lại cho một người đáng tin cậy. Em có biết làm trong cái ngành này, sai một con số hoặc một dấu phẩy ở một vị trí nào đó. Thì hậu quả không đơn giản như em nghĩ cũng không phải một mình em có thể gánh trách nhiệm mà là ảnh hưởng đến cả đoàn thể và uy tính của cả tập đoàn. Nếu bản số liệu vừa rồi được công khai hoặc đến tay khách hàng thì sẽ như thế nào?”
Cô rũ mắt không nói thêm gì. Dù cho anh nói đúng cô vẫn không đồng tình, tảng băng vẫn là tảng băng, nói thì hay lắm, suốt ngày chỉ biết dụ dỗ người khác, cô ngó lơ không thèm nhìn đến anh.
Anh lắc đầu xoay ghế lại vị trí cũ. “Ngồi yên đó, lát nữa Gray sẽ mang đôi giày khác đến cho em.”
“Hả?” Hạ Kiều Tâm cạn lời. Có ai lại ngồi trên bàn làm việc của ông chủ như vậy chứ.
..
(Lời tác giả: Chúc các bạn có những phút giây thư giãn..???)