Trác Nghi kéo Lục Xuyên đến chiếc ghế đá bên vệ đường ngồi xuống.
Dòng xe đông đúc chạy qua chạy lại, âm thanh cũng ồn ào cứ liên tục văng vẳng bên tai. Trác Nghi thở dài giọng nói cũng không lớn.
"Lục Xuyên! Tại sao em lại trở nên như vậy?"
Nếu Lục Xuyên không trở nên ngây ngô như hiện tại thì mọi hào quang chắc chắn sẽ không thuộc về Lục Lâm. Cô từng rất mong chờ khi Lục Xuyên trưởng thành. Giờ thì... Chợt trong đầu cô loé lên một suy nghĩ.
Cô cầm túi xách đứng dậy nhìn Lục Xuyên.
Lục Xuyên mắt chớp chớp, xua tay.
"Em không ồn ào mà."
Trác Nghi khẽ cười.
"Không phải việc này. Em theo chị đến một nơi."
Lục Xuyên dù không biết vẫn ngoãn gật đầu.
[...]
Bệnh viện A.
Lục Xuyên vừa nhìn thấy bệnh viện liền xụ mặt, bướng bỉnh.
"Em không vào đâu."
Trác Nghi vỗ vỗ lên tay anh dụ dỗ.
"Ngoan vào trong với chị. Nếu Tiểu Xuyên nghe lời chị sẽ đưa em đi chơi."
"Thật không?"
Trác Nghi gật đầu khẳng định.
Lục Xuyên đưa ngón tay ra.
Trác Nghi lắc đầu cười nhưng vẫn áp tay mình vào tay anh.
Lục Xuyên liền ngoan ngoãn bước theo sau. Tuy nhiên vẫn không buông tay cô ra.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ một lúc, cô liền ra ngoài chờ.
Bước kiểm tra lần lượt được tiến hành.
Trác Nghi nhìn thời gian trên đồng hồ. Tuy cô không muốn xen vào chuyện của nhà người khác nhưng cô lại rất xem trọng cậu em trai này.
Cạch! Cửa phòng mở ra.
Trác Nghi liền gật đầu như hiểu ý bác sĩ.
Lục Xuyên bĩu môi không vui.
"Ông ta xấu. Cứ nhìn em chầm chầm. Em sợ."
Trác Nghi khẽ cười.
"À... Em ngồi đợi chị nha."
Lục Xuyên gật đầu, ngồi xuống ghế.
Thấy anh an tĩnh ngồi đó, cô mới mở cửa bước vào.
Hai người trao đổi một lúc cô mới ra ngoài, khoé môi cô cong lên.
Lục Xuyên tựa vào ghế mà ngủ dậy cứ như một đứa trẻ. Sống như anh cũng tốt, không khổ sở, muộn phiền.
Cô ngồi xuống bên cạnh cũng không đánh thức anh. Tay cô khẽ chạm vào má anh...
Lục Xuyên cứ như con mèo nhỏ cọ cọ vào tay cô. Mắt khẽ mở ra, giọng có chút khàn khàn say ngủ.
"Nghi! Em buồn ngủ quá."
"Lên xe rồi ngủ tiếp. Được không?"
Lục Xuyên dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy. Theo cô bước ra khỏi bệnh viện.
Tài xế vừa nhìn thấy cô xuất hiện cùng một soái ca có chút nghi hoặc nhưng không dám hỏi.
Quan sát một lúc lâu, ông mới nhớ ra là em trai chồng sắp cưới của chủ tịch nhà mình.
Xe bắt đầu lăn bánh.
Lục gia.
Lục Lâm nhìn thấy xe của Trác Nghi xuất hiện trước cửa liền nhếch môi bước ra.
Cánh cửa xe vừa mở, anh ta khựng lại.
Lục Xuyên bước xuống.
"Nghi! Em không muốn xa chị."
Lục Lâm mũi vẫn còn dán băng keo cá nhân nhìn có chút khó coi.
Lại nhìn thấy Lục Xuyên cứ nũng nịu với Trác Nghi mà đến mình còn chưa có diễm phúc đó dù mang tiếng là vợ sắp cưới.
"Nghi! Tiểu Xuyên lại làm phiền em sao?" Anh ta cố gắng nở nụ cười ôn hoà bước đến.
Lục Xuyên lùi lại trốn phía sau cô cảnh giác.
Trác Nghi nhìn anh ta.
"Tiểu Xuyên vẫn còn nhỏ. Anh hở một cái động tay động chân. Anh làm anh trai kiểu gì vậy?"
Miệng anh ta giật giật. Rõ ràng mình mới là người bị thương vậy mà ai cũng bênh vực nó. Tức chết mà.
Rất nhanh, anh ta liền cười cười gãi đầu.
"Anh chỉ muốn doạ cho nó sợ thôi. Không ngờ lại làm phiền đến em. Tiểu Xuyên! Xin lỗi chị Nghi nhanh lên."
Anh ta lườm Lục Xuyên một cái.
Lục Xuyên rụt rè rút tay lại.
Anh ta đi sang.
"Hôm khác, anh sẽ đến đón em thử váy cưới."
Trác Nghi chỉ gật đầu. Ngẩng mặt lên nhìn Lục Xuyên dặn dò.
"Em đừng nên ra ngoài một mình. Nhớ nghỉ ngơi nhiều vào. Chị thấy em hơi gầy."
"Được! Em nghe chị."
"..." Lục Lâm bị hai chị em bơ đẹp liền đen mặt.
"Em vào nhà đi. Chị nói chuyện với anh trai em một chút."
Lục Xuyên đưa tay chào cô, bước vào trong.
Lục Lâm trong lòng mừng rỡ vừa định ôm cô thì bàn tay dừng lại giữa không trung.
Trác Nghi đã lùi lại một bước, cách xa anh ta.
"Em về đây."
"Trác Nghi!" Anh ta nắm lấy cổ tay cô giữ lại.
Trác Nghi nhìn anh ta.
"Chuyện gì?"
"Tối nay, em rảnh không?"
Trác Nghi nào không biết ý anh ta. Cô nở nụ cười tiêu chuẩn.
Anh ta mừng thầm. Chắc chắn là sẽ... Xem cô còn hờ hững như vậy không.
Đang vui vẻ liền bị một gáo nước lạnh vào mặt.
"Xin lỗi! Em bận việc rồi. Hẹn anh dịp khác vậy."
Trác Nghi rút tay lại.
Anh ta cười trừ, tỏ ra mình là người hiểu chuyện.
"Được! Hẹn em dịp khác."
Trác Nghi leo lên xe.
Nụ cười của Lục Lâm liền thu lại.
"Xem cô tránh tôi được bao lâu. Đến lúc nằm dưới thân tôi mà rên rỉ, tôi sẽ cho cô biết thế nào là dám xem thường tôi."
Bỗng dưng cảm giác sống lưng lành lạnh. Anh ta nhìn xung quanh hoàn toàn không có ai khác.
Lắc đầu, anh ta đi vào trong.
Tay anh ta mò mẫm điện thoại lấy ra ấn gọi đi.
"Em giúp anh một việc. Khi xong việc anh sẽ cho em một khoảng tiền lớn."
[Anh gấp gáp như vậy làm cái gì chứ nhịn thêm thời gian nữa không được sao?]
"Em thì biết cái gì chứ."
[Đàn ông các anh đúng là chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.]
"Em giúp hay không?" Anh ta không kiên nhẫn.
[Được rồi, em sẽ giúp anh một tay. Nhớ thành công phải thưởng cho em.]
"OK! Anh sẽ nhắn tin địa điểm cụ thể cho em."
Cuộc gọi kết thúc. Anh ta cười đắt ý.
"Xem cô trốn khỏi hay không."
Anh ta bước lên tầng.
Đôi mắt đen láy bên trong bóng tối loé lên tia lạnh lẽo.