Sau buổi kí kết hợp đồng thành công. Trác Nghi được mời đến dự một buổi tiệc. Cô không thể từ chối nên đành quản thời gian trở về thành phố B.
Trác Nghi hôm nay mặc chiếc váy body trên gối ôm sát cơ thể màu đỏ thẫm. Phần cổ chữ V vừa đẹp mắt lại không quá hở hang đối với một người bảo thủ như Trác Nghi. Nhìn cô vừa quyến rũ lại sang trọng hoàn toàn khác với vẻ cứng nhắc hiện tại. Nhưng cái làm cô đau đầu chính là họ mời cả chồng cô cùng đến dự. Qua tấm gương lớn, cô nhìn thấy ánh mắt Lục Xuyên nhìn mình. Bắt đắc dĩ cô dừng lại động tác xoay người lại.
"Sao vậy?"
"Sự xuất hiện của em làm chị không vui phải không?"
Một câu nói đơn giản đánh vào nơi sâu thẳm trong lòng cô. Cô không hề có ý đó chỉ là cô muốn bảo vệ anh mà thôi. Điều duy nhất cô có thể làm chính là càng để ít người biết quan hệ của hai người. Sau này đường ai nấy đi sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cô quên mất Lục Xuyên quá nhạy cảm cũng không như người bình thường.
"Lại đây!"
Lục Xuyên đứng dậy ngoan ngoãn bước đến cạnh cô.
Trác Nghi ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Muốn đi không?"
Lục Xuyên ánh mắt sáng rực ôm lấy cô.
"Chị cho em đi thật sao?"
Tựa vào lồng ngực rắn chắc, nhịp tim mạnh mẽ. Tay phản ứng nhanh hơn não ôm lấy anh.
"Chị không nghĩ đến cảm giác của em. Xin lỗi!"
Qua tấm gương lớn gương mặt ngây ngô ấy nở nụ cười đầy thoả mãn. Nhưng giọng nói vẫn có chút tủi thân.
"Nghi! Em chỉ muốn gần chị. Em rất sợ chị bỏ rơi em."
"Được rồi chị hiểu. Thay quần áo đi."
Cô rời khỏi lồng ngực ấm áp, mặt có chút ửng hồng. Tại sao cô lại tham luyến cảm giác ấy?
"Để em giúp chị!"
Trác Nghi ngẩng mặt lên nhìn anh hơi khó hiểu.
Lục Xuyên cầm lên thỏi son mỉm cười.
"..." Trác Nghi.
Nhưng trái lại với sự hoài nghi của mình. Lục Xuyên lại vô cùng tỉ mỉ khi chạm lên môi cô.
Trác Nghi xoay lại nhìn hơi khó tin.
Lục Xuyên ấn cô ngồi xuống ghế.
Tay cầm lượt lên chải lên mái tóc đen dài. Cảm giác này là trong mỗi giấc mơ anh đều muốn có được.
Trác Nghi không hề biết Lục Xuyên lại có một mặt này.
Đôi bàn tay thon dài búi tóc cô lên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đều được tôn lên một cách hoàn hảo.
"Tiểu Xuyên! Em có từng làm cho ai chưa?"
Lục Xuyên cúi người xuống tựa cằm vào hõm vai cô muốn hít lấy hương thơm ngọt ngào này. Hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
"Nghi! Em chỉ làm cho chị."
Mặt cô lại nóng lên... Tên nhóc này suốt ngày cứ trêu mình như vậy chứ. Mà hoàn toàn không kịp tránh.
[...]
***
Nhà hàng, khách sạn A.
Tám giờ tối.
Mọi người đều đến gần như đông đủ.
Âm thanh chào hỏi, trò chuyện cứ vang lên khiến cho không khí vô cùng sôi nổi.
"Vẫn chưa thấy vợ chồng Trác tổng đến sao?"
"Chắc là đang trên đường đến."
Người tổ chức buổi tiệc này là Cao Đăng. Đã ngoài sáu mươi tuổi, ông ta có một cô con gái cũng trạc tuổi Trác Nghi. Nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Trác Nghi. Vì vậy, ông rất thích cô nên mới mở ra buổi tiệc này cũng như chúc mừng sự hợp tác thành công cho hai bên.
Bên ngoài, âm thanh hơi lắng xuống khi hai người bước vào.
"Hai người đó là ai vậy?"
"Đẹp quá đi mất! Nhìn cứ như là thần tượng nổi tiếng vậy."
Lúc này, Cao Đăng mới bước ra, đưa tay ra.
"Haha... Tưởng đâu hai người sẽ không đến."
Trác Nghi bắt lấy tay ông nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Làm sao có thể. Xe gặp một chút sự cố mong Cao tổng không trách."
"Đến là tốt!"
Chợt nụ cười của ông hơi cứng đờ khi nhìn qua người đứng cạnh cô.
"Đây là..."
Trác Nghi nhìn sang.
"Đây là ông xã của tôi Lục Xuyên."
Lục Xuyên khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
"Anh ấy là như vậy. Mong Cao tổng thứ lỗi."
"Không sao! Hai vị cứ tự nhiên, tôi có một chút việc."
"Cao tổng cứ tự nhiên."
Trác Nghi cùng Lục Xuyên bước vào trong.
Cao Đăng cứ nhìn theo khẽ nhíu mày.
"Chẳng lẽ, mình lại nhận lầm người sao. Trên đời này sẽ có người giống như vậy."
[...]
Bên trong.
Những người quen biết bắt đầu đến chào hỏi. Thấy Lục Xuyên có vẻ buồn chán, cô ghé tai nói nhỏ.
"Sang kia chơi đợi chị."
Lục Xuyên bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu cố gắng không làm phiền đến cô.
Anh đi đến chiếc bàn cuối cùng ngồi xuống.
Bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người.
"Tôi có thể ngồi xuống không?" Cô ta là con gái của Cao Đăng tên Cao Hà. Cách ăn mặc của cô ta khá mát mẻ, gương mặt xinh đẹp. Nếu là người khác chắc chắn sẽ nhìn cô ta chầm chầm nhưng người này lại không.
"Cũng không phải ghế của tôi." Lục Xuyên mắt cũng không nhìn lấy cô ta một lần. Ánh mắt vẫn nhìn Trác Nghi ở phía xa xa.
Cô ta cũng không giận mà ngồi xuống. Từ lúc, hai người bước vào cô ta đã chú ý đến soái ca này rồi. Cô ta đặt điện thoại đẩy về phía anh.
"Tôi là Cao Hà. Chúng ta làm quen được không?"
Lục Xuyên rũ mắt xuống nhìn chiếc điện thoại.
"Tôi không dùng điện thoại."
Câu trả lời này cũng biết là sự từ chối. Người muốn làm quen với cô ta hẳn không phải là ít vậy mà hôm nay lại bị từ chối.
"Không sao. Tôi có thể hân hạnh được biết tên anh không?"
Một giọng nói không vui nhưng trên mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh.
"Xin lỗi Cao tiểu thư! Đây là ông xã tôi."
Lục Xuyên đứng dậy níu tay cô, nũng nịu.
"Bà xã!"
Cô ta nhíu mày đứng dậy miệng giật giật. Đây là tuyên bố chủ quyền đây mà. Rất nhanh cô ta liền nở nụ cười.
"Ra là chồng của Trác tổng. Thất lễ rồi."
Vừa dứt lời, cô ta cầm ly rượu lên bước ra ngoài.
"Chị giận sao?"
"Giận gì chứ?"
"Tự cô ấy đến không phải em." Lục Xuyên xua tay.
"Giải thích cái gì chứ." Trác Nghi nhíu mày.
"Vì chị đang ghen á."
"..." Trác Nghi cứng đờ người. Mình ghen sao?