Chiều hôm đó nhanh lúc mẹ anh lại đi ra ngoài sinh nhật bạn mình, anh lại ở phòng bệnh chăm sóc cô. Thì anh đã ra tay tát vào mặt cô cái bóp, cô đưa mắt nhìn chăm chăm anh trong sự hoang mang mà lên tiếng :
"Tại sao anh lại tát tôi chứ ? Anh khốn nạn vừa thôi ! "
Đào Dã lên tiếng mỉa mai cô :
"Tại sao tôi làm điều đó à ? Đó là để trả thù cô đó, vì ngày hôm qua chính là đã bảo mẹ tôi bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi một con chó cái thối tha như cô. Và đáng ra tôi không nên làm vậy..."
Sau đó anh đã đứng dậy với ý muốn rời đi mà lên tiếng : "À mà hôm nay cô nhịn đói đi ! Cho việc hôm qua cô đã bắt tôi xin lỗi cô...Còn giờ hãy ở lại cái bệnh viện chiết tuyệt này mà chờ chết đói đi ! Tôi không rảnh ở đây để chăm sóc cô đâu..."
Sau đó anh đã rời đi, cô nhìn bóng anh đi một lúc một xa dần mà nở nụ cười thuê lương trên bờ môi cô nói : "Hưa thật không ngờ rằng cuộc đời này lại có một kẻ khốn nạn chả khác gì một con chó như anh..."
Nói rồi cô đã nằm xuống dưới chiếc giường kia, ánh mắt đẫm lệ cô bắt đầu nhắm mắt lại để chim trống giấc ngủ mà duy nghĩ rằng :
"Có lẽ đây là một giấc mơ. Và khi cô ngủ dậy thì giấc mơ kia sẽ nhanh chóng biến mất thôi!"
Đào Dã đã đi gặp Bạch Lâm người mà cậu yêu, cậu mặt một bộ đồ ves vô cùng sang trọng, trên tay cầm một đóa hoa hồng đỏ rực tượng chân cho tình yêu. Giờ đây cậu đã đi đến nhà của Bạch Lâm mà đưa tay lên bấm chuông cửa, tiếng chuông cửa ồn ào vang lên liên hồi.
Từ bên trong nhà là một người đàn ông mặc quần áo thun mỏng manh, anh đang tự hỏi rốt cuộc là ái mà lại bấm chuông cửa nhà mình như vậy chứ ? Thế là sau những suy nghĩ anh quyết định ra xem thử người bấm chuông cửa là ai, thì anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Đào Dã với một đoá hoa hồng đỏ trên tay đang đứng trước cửa nhà anh. Điều này khiến anh rất vui mừng...
Chốc lát Bạch Lâm đã mở cửa cho Đào Dã vào, Bạch Lâm trong sự ngạc nhiên nói : "Là anh sao Đào Dã ? Sao anh đến đưa mà không bảo cho em biết hả ? Để em chủng bị chứ ? Bởi vì em chưa chủng bị gì luôn..."
Anh mỉm cười nhìn chăm chăm cậu, ngay chốc lát đã nhào đến hôn lên chán cậu mà quỳ xuống đưa đoá hoa hồng lên trong sự lãng mạn anh nói :
"Tặng cho em này ! Đoá hoa của tình yêu !"
Cô giờ bậc cười trong sự hạnh phúc mà nắm lấy đóa hoa của anh đưa lên mũi ngửi :
"Woa anh biết không ? Mùi hương của loài hoa này nó thơm như tình yêu ngọt ngào của anh dành cho em vậy ! Và em rất là thích nó..."
Cậu vừa dứt lời thì anh đã lấy ra một chiếc hộp điều này làm cậu vô cùng tò mò mà lên tiếng hỏi :
"Chiếc hộp này là gì vậy anh ? Và bên trong nó có gì vậy ?"
Mặc dù đã đón được bên trong nó là gì, nhưng vẫn tỏ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó anh lên tiếng nói với cậu rằng : "Bên trong là một thứ vô cùng đặc biệt. Mà anh nghĩ em sẽ rất là thích luôn và em hãy mở nó ra xem đi !"
Bạch Lâm đã bắt đầu mở chiếc hộp kia ra xem thử mà vô cùng ngạc nhiên cậu lên tiếng : "Ồ đó là một chiếc nhẫn."
Ngay lập tức anh đã đứng dậy lấy chiếc nhẫn đó đeo vào tay của cậu trong sự hạnh phúc anh lên tiếng :
"Anh thật sự xin lỗi em rất nhiều. Bởi vì hiện tại anh không thể cưới em được và cho em một danh phận là vợ anh. Nhưng mà em đừng quá lo lắng, bởi vì trong khoảng thời gian sắp tới anh sẽ cưới em và cho em một danh phận thôi...
Còn giờ với mọi thứ đơn sơ như thế này ! Anh muốn được ngỏ lời cầu hôn với em...Vậy nên em có thể cho anh một cơ hội và đồng ý làm vợ của anh được không ?"
Bạch Lâm tỏ ra vẻ ngại ngùng sau đó đồng ý với những gì mà anh nói, giờ đây anh ôm chầm lấy cậu mà đặc bờ môi mình lên bờ môi ấm áp của cậu rồi hỏi : "Nhà em có rượu vang hay gì đó uống không ? Chúng ta sẽ cùng uống nó để chúc mừng cho ngày trọng đại của chúng ta !"
Giờ đây Bạch Lâm đã đi lấy rượu ra, cậu sốc sốc trai sâm banh khiến cho rượu bên trong bay lên tung tóe, sau đó cậu đã rót ra ly cho hai người. Giờ đây bọn họ đã uống rượu với nhau trong sự hạnh phúc anh nói :
"Em biết không vợ yêu ? Đây là cảm giác tuyệt vời và hạnh phúc nhất mà anh từng có từ trước tới giờ. Bởi vì anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc bao giờ. Cho tới khi có em bên cạnh...Và anh mong rằng điều này sẽ kéo dài bất tận..."
Bạch Lâm bậc cười trả lời :
"Thì đương nhiên là bất tận rồi ! Và anh đừng suy nghĩ sâu xa làm gì.. Và bây giờ chúng ta hãy tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi ở bên cạnh nhau lúc này đi. Trong một không gian chỉ có riêng hai chúng ta cùng sự hạnh phúc..."