Chợt nhớ tới cảnh mà Hạo Nhiên khiến tôi say đắm suốt mấy năm: lúc tôi bị các bạn trêu chọc vì nhà nghèo mà vẫn được vào trường danh giá, anh đã đứng ra bảo vệ tôi trong khi tôi không có lấy một giúp đỡ. Anh đã làm lòng tôi rung động, anh luôn giúp đỡ tôi khi tôi khó khăn, anh đã cho tôi hi vọng rất cao đến bây giờ niềm hy vọng của tôi vẫn chưa được dập tắt.
\- anh Hạo Nhiên
\- cô là ai, ha, chỉ tại cô mà tôi bị đuổi việc, tại sao chứ. Vô lý
Hụt hẫng là cảm xúc hiện tại của tôi
\- cô nhìn xem người cô yêu còn không nhận ra cô, vậy cô nghĩ anh ta có thể yêu cô sao. Nực cười.
Tôi tự an ủi bản thân. Nhưng chắc có lẽ do anh là một người tốt luôn giúp đỡ mọi người, và tôi chỉ là một trong số người được anh giúp thôi!!
Trong lúc tức giận, anh Hạo Nhiên định giơ tay ra đánh tôi nhưng Hàn Thiên ngay lập tức đã ngăn cản được.
\-Cút, tôi cho anh 3 giây, sao anh giám đụng vào người phụ nữ của tôi
\-Nhưng ....tại sao tôi lại bị đuổi việc
\- ha, tôi thích được không?
Được anh ta giúp đỡ trong hoàn cảnh người mình yêu lại không yêu mình mà tôi lại không cảm thấy buồn, đau nhói mà tim tôi cứ đập thình thịch..... thình thịch..... thình thịch.... không biết là tôi đang rung động hay đang biết ơn anh ta nữa.
\- Tại sao anh lại không nhận ra em được chứ, anh Hạo Nhiên?
Dù cho đã biết anh nói không quen tôi nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi lại một lần nữa.
\- Tại vì cô mà cuộc đời tôi thay đổi từ bây giờ, cô nghĩ liệu tôi có thể quen một người như cô!
\- hức... hức... hức
Không kiềm chế nổi cảm xúc mà tôi cứ khóc đến nỗi không ai có thể ngăn cản dòng nước mắt tôi tuôn xuống.
\- Đúng là ngu xuẩn, một lũ đàn bà dễ lừa chỉ cần giúp đỡ một chút đã lợi dụng được lòng tin..... Haha, vậy tối nay đến nhà anh, chúng ta cùng ôn lại kỷ niệm xem xem anh đã giúp em cái gì.
Đúng là nực cười, chỉ được người ta giúp một ít mà đã cảm thấy thích rồi. Tôi đã nhận ra một bài học đắt giá cho việc ngày hôm nay anh Hạo Nhiên đã cho tôi. Mặc dù đã biết được tất cả những gì anh Hạo Nhiên đối với tôi, nhưng tôi vẫn không xoá bỏ hình ảnh anh ấy của vài năm trước trong đầu tôi.
\- oh, vậy cảm ơn anh đã cho tôi biết tất cả. Haha, chắc chắn là từ trước đến nay do tôi đã tự luyến nên mới nghĩ anh cũng nhớ tôi .... nhưng.... Chắc chắn là tôi sai rồi. Cảm ơn anh. Anh đi được rồi
\- anh nghe gì chưa. Cút.
Tại sao vậy, tôi luôn đối mặt với Vân Hàn Thiên với cái bộ mặt nhếch nhác này, anh ta lại luôn bỏ qua và giúp đỡ tôi.
\- tại sao vậy???
\- tại sao cái gì ?
\- tại sao lần này anh lại giúp tôi
...............còn tiếp....................