Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 99




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vậy chúng ta đợi một lát rồi bàn bạc với Thẩm An Nhiên, nhỡ may cô ấy không đồng ý thì sao?”
“Cô ấy đồng ý hay không thì vẫn phải sinh!” Chẳng phải cô vẫn không chịu sinh con cho anh hay sao? Vậy thì anh bắt buộc phải ép cô, không sinh không được.

Lệ Đình Phong vẫn ở cùng với Hạ Minh Nguyệt, mãi đến khi thím Vương đến gọi anh, nói là Thẩm An Nhiên tỉnh lại rồi thì anh mới đứng dậy.

Hạ Minh Nguyệt kéo kéo tay áo anh: “Đã nói là cho em đi cùng rồi mà?”
“Em vẫn chóng mặt sao?”
“Vẫn có thể đi được.” Hạ Minh Nguyệt vén chăn rồi chậm chạp xuống giường, vừa mới lấy máu ra nên đầu hơi choáng váng cũng là chuyện bình thường, đợi một lát là ổn.

Lệ Đình Phong ôm ngang eo dìu cô ta bước đi từng chút một, hai người cùng nhau đi sang phòng bệnh bên cạnh.


Thẩm An Nhiên nặng nề mở mắt, nhất thời cô không ý thức được mình đang ở nơi nào, mãi đến khi thím Vương đi gọi y tá đến, cô mới biết mình đang ở trong bệnh viện.

Cô nhìn chằm chẳm vào bịch nước đang truyền dở trên đầu giường, sau đó chậm rãi sờ sờ vào bụng mình, không cảm nhận được chút động tĩnh nào trong bụng nữa rồi.

Trái tim Thẩm An Nhiên như chết lặng, chưa bao giờ cô nghĩ đứa con trong bụng lại rời bỏ cô theo cách này.

Bên ngoài có tiếng bước chân, nghe thấy tiếng động Thẩm An Nhiên bèn nhìn qua thì thấy Lệ Đình Phong đang dìu Hạ Minh Nguyệt đi vào.

Nhìn thấy hai người bọn họ, cô không nhịn được mà run rẩy cả người, đôi mắt đỏ hoe chất chứa hận thù.

Lệ Đình Phong cảm nhận được ánh mắt của cô, ngay lập tức anh nhíu chặt đôi lông mày.

Hạ Minh Nguyệt bám lấy cánh tay Lệ Đình Phong, nở nụ cười ấm áp: “Thẩm An Nhiên, cô vẫn ổn chứ?”
Thẩm An Nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp hơn, cả người cô bốc hoả nhưng cuối cùng cô chỉ lạnh lùng thốt ra một từ: “Cút!”
Hạ Minh Nguyệt bị dọa sợ, lập tức co rúm lại nép vào ngực Lệ Đình Phong, ở góc không ai nhìn thấy, đôi mắt đen láy của cô ta trở nên âm u độc đoán.

Đình Phong vỗ nhẹ vào lưng Hạ Minh Nguyệt: “Thẩm An Nhiên, thái độ của cô kiểu gì vậy! Minh Nguyệt không để ý chuyện cô đẩy cô ta ấy ngã xuống lầu, còn truyền máu cho cô.

Còn cô thì lại bày ra cái vẻ mặt lạnh tanh vô ơn đó.”
“Buồn nôn” Nghĩ tới trong người mình giờ đang chảy dòng máu của Hạ Minh Nguyệt truyền cho, Thẩm An Nhiên cảm thấy thật ghê tởm.

Lệ Đình Phong nghe thấy hai chữ kia thốt ra từ miệng cô, anh nghĩ đến lời Hạ Minh Nguyệt nói với mình lúc trước, ánh mắt lập tức lạnh lùng: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói tôi buồn nôn, nghĩ đến trong người đang chảy dòng máu của Hạ Nguyệt Minh khiến cho tôi cảm thấy vô cùng tởm lợm” Nhìn thấy đôi mắt tức giận đến đỏ ngầu của Lệ Đình Phong, đồng tử cô co rút lại.

Không để cô kịp phản ứng, Lệ Đình Phong đã hung tợn xông đến bóp cổ Thẩm An Nhiên Thẩm An Nhiên yếu ớt chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ sức lực trong người cô như bị rút sạch ra, chỉ còn biết há miệng ra cố vớt vát chút không khí để thở, nhìn đôi mắt tức giận thiếu điều muốn nứt ra của người đàn ông trước mặt cô.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Lệ Đình Phong muốn giết cô thật sao?
Nếu phải chết thật, có lẽ điều đáng tiếc nhất cuộc đời cô chính là chưa trả thù được đôi nam nữ khốn kiếp này, chưa thể khiến bọn họ trả giá.

Vì quá đau đớn mà cô khóc, nước mắt cô tuôn rơi xuống gò má rồi chảy đến mu bàn tay Lệ Đình Phong.

Lệ Đình Phong cảm nhận được dòng nước mắt nóng rực của cô.

Hạ Minh Nguyệt ở bên cạnh Lệ Đình Phong bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh nổi giận đến như vậy, cô ta sợ việc anh đánh Thẩm An Nhiên sẽ bị người khác nhìn thấy bèn đóng chặt cửa lại “Đình Phong, không phải vừa rồi anh đã hứa với em sẽ không nổi giận với Thẩm An Nhiên rồi sao?” Hạ Minh Nguyệt miệng thì ra vẻ can ngăn nhưng thực chất cô ta chỉ muốn Lệ Đình Phong bóp chết Thẩm An Nhiên ngay lập tức.

Lệ Đình Phong giống như mất kiểm soát, anh không còn nghe thấy lời Hạ Minh Nguyệt nói nữa, cứ điên cuồng vừa bóp cổ Thẩm An Nhiên vừa hỏi: “Tại sao không nói cho tôi biết?
Đầu óc Thẩm An nhiên đã không còn đủ tỉnh táo, trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng gào của Lệ Đình phong, thế nhưng đã không còn cảm giác gì nữa.

Lệ Đình Phong thấy mặt cô đỏ lên, đồng tử bắt đầu giãn ra thì mới bừng tỉnh trở lại, bàn tay dần nới lỏng ra.

Thẩm An Nhiên lấy lại được không khí, không nhịn được mà run rẩy, giọng cô khàn khàn: “Nói cái gì với anh?”
“Tại sao không nói chuyện cô có thai, có phải vốn dĩ cô không hề muốn mang thai con của tôi!”
Cái cổ mảnh khảnh của cô vẫn bị Lệ Đình Phong nắm lấy, đôi môi trắng bệch không còn giọt máu giống như cá mắc cạn, hô hấp khó khăn như sắp chết đến nơi, cô yếu ớt nhìn chằm chằm người đàn ông khốn kiếp trước mắt mình, rồi bỗng nhiên khoé miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.

Tóc tai Thẩm An Nhiên rối tung, trên mi vẫn vương nước mắt.


Cô run rẩy đưa bàn tay lạnh lẽo của mình chạm vào cổ tay Lệ Đình Phong, khiến cho anh không tự chủ được mà nới lỏng hẳn ra.

Ngay lập tức Thẩm An nhiên ho dữ dội, nước mắt càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn, cơ thể gầy quộc đến đáng thương co lại vào một bên giường, cô khóc ướt đầm cả khăn trải giường.

“Phải, cho dù lần này không sảy thai thì tôi cũng định đến bệnh viện mổ lấy nó ra, Lệ Đình Phong, tôi và anh chẳng có kết quả gì, dựa vào đâu mà tôi phải sinh con cho anh, tôi ghê tởm!”
Lại là hai chữ này, Lệ Đình phong thật sự tức giận rồi, anh hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cho nên cô mới mượn tay của tôi để giết chết con của tôi đúng không?”
Lệ Đình Phong đã sớm biết đáp án, hơn nữa trước kia Hạ Minh Nguyệt cũng đã nói với anh, cho nên câu trả lời anh đã sớm định đoạt rồi.

Thẩm An Nhiên không muốn mang thai con của anh, đã chuẩn bị lên kế hoạch để bỏ đứa bé đi.

Lệ Đình Phong lại nhìn cái cổ trắng ngần của Thẩm An Nhiên, đôi tay anh lập tức bóp cổ cô, cảm tưởng như chỉ cần dùng lực một chút là có thể bóp vỡ hết động mạch.


anh hoàn toàn mất kiếm soát mà túm lấy cô định vứt xuống đất.

“Thẩm An Nhiên cô đền con cho tôi!”.