Tháng 11 năm!
Năm nay hình như bước vào mùa đông sớm hơn bình thường, không biết có phải do bị rút máu không mà mình cảm thấy trên người rất lạnh, lạnh hơn cả mùa đông những năm trước.
Cuối cùng mình cũng kết hôn với Lệ Đình Phong, nhưng anh ấy không thích mình.
Có lúc mình vừa cảm thấy anh ấy chẳng có mắt nhìn vừa cảm thấy bản thân thật rẻ tiền, anh ấy không thích mình rồi mình còn khăng khăng đâm đầu vào làm gì.
Giữa bọn mình ngoại trừ tờ giấy kết hôn kia ra thì không còn gì cả, mình đã chuẩn bị váy cưới từ rất lâu rồi, truyền thông đều khen mình đẹp, chỉ có mỗi anh ấy nói mình làm cho người khác cảm thấy kinh tởm mà thôi.
Trong đám cưới Lệ Đình Phong uống rất nhiều rượu, đến tối anh ấy ôm lấy mình nhưng lại gọi tên Hạ Minh Nguyệt.
Lệ Đình Phóng đúng là một cái móng lợn lớn!
Lệ Đình Phong đọc đến đoạn này liền ngây người, Thẩm An Nhiên trong nhật ký và Thẩm An Nhiên mà anh biết hoàn toàn không giống nhau.
Những năm trước khi kết hôn cô ở trước mặt anh luôn ngoan ngoãn khiến cho anh cảm thấy cô không có tính khí, không ngờ cô lại giả vờ ngoan ngoãn rồi ở sau lưng mắng anh là cái móng lợn lớn.
Ánh liếc mắt nhìn Thẩm An Nhiên đang nằm trên giường, hốc mắt lại trở nên có chút nóng ran.
Tháng 11 năm!
Không biết khi nào Lệ Đình Phong mới công tác trở về, thật ra mình biết không phải anh ấy không muốn trở về mà chỉ là không muốn gặp mình mà thôi.
Hôm nay nhìn thấy hotsearch tin tức giải trí, Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt đã đi trượt tuyết cùng nhau rồi, không biết anh có lạnh không, mình vẫn nên đan cho anh ấy một chiếc khăn thôi.
Đã ba tháng không về rồi, mùa đông đã sắp chuyển sang mùa xuân, khăn quàng cổ cũng không dùng đến được nữa rồi.
Lệ Đình Phong cuối cùng cũng trở về rồi, mình định nấu một bàn đồ ăn theo khẩu vị của anh ấy, mình đúng thật là một thiên tài nấu nướng mà.
Đã hai giờ rưỡi sáng rồi mà vẫn chưa trở về, lân sau không nấu ăn cho anh ấy nữa!
Hôm nay mình nhìn thấy anh ấy ở trên kênh tài chính, mắt chọn đàn ông của mình tốt thật, anh ấy đẹp trai hơn mấy tiểu thịt tươi kia nhiều.
Tháng 1 năm!
Mình mơ thấy một giấc mơ, trong mơ Lệ Đình Phong rút hết máu của mình, mình đau lắm…
Kết hôn 4 năm mình thất bại thảm hại, cái gì cũng không có.
Tháng 3 năm!
Mùa xuân vốn là mùa vạn vật sinh sôi, vậy sao mình lại sắp chết cơ chứ? Mình bị ung thư dạ dày, bác sĩ nói răng mình có thể không sống nổi hai năm nếu không điều trị, mình đã xé tờ khai khám bệnh và ném vào thùng rác bên đường.
Mình sắp chết rồi, mình sẽ không nói bí mật này cho ai biết kể cả Lệ Đình Phong.
Trời mưa lạnh quá, nếu có kiếp sau mình sẽ không yêu bất cứ ai nữa.
Đôi khi mình tự hỏi Lệ Đình Phong ngoài tổn thương mình ra thì trong bốn năm này đã để lại cho mình những gì?
Anh ấy để lại cho mình một chiếc nhẫn mua ở ven đường, bây giờ mình cũng không giữ được chiếc nhận đó nữa rồi.
Người †a nói chúng ta có thể chịu được cái khổ nhất, thì chúng ta sẽ có được sự thành công, từ nhỏ mình đã không có hoài bão, chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ trở thành người đứng ở trên cao, nhưng cái khổ của thế gian này… vẫn không buông tha cho mình.
Ngày mình chết Lệ Đình Phong có lẽ sẽ rất vui, vậy thì chúc anh ấy những ngày tháng không có mình sẽ được như ý nguyện.
Trong phòng bệnh, Lệ Đình Phong từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nét chữ cuối cùng rõ ràng rất run rẩy, còn có vài vết máu mờ nhạt.
Anh ôm chặt lấy cuốn nhật ký, yết hầu run lên như thể anh sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.
Đầu ngón tay vuốt ve vết máu đã khô lại, trên mặt Lệ Đình Phong lộ ra vẻ suy sụp như đang ở bờ vực của cái chết.
Trí nhớ của anh rất tốt, anh nhìn ngày tháng viết phía trên nhật ký, ngày hôm đó Thẩm An Nhiên phát hiện ra được mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vừa từ bệnh viện trở về sắc mặt cô trắng bệch..