Long Mặc Uyên bế Nguyệt Nguyệt đi thẳng vào thang máy rồi lên phòng văn phòng ở tầng cao nhất. Đến văn phòng anh mới nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sô pha rồi phân phó thư ký chuẩn bị cho cô chút đồ ăn vặt. Bởi vì sắp tới giờ cuộc họp bắt đầu rồi nên anh vội vàng dặn dò Nguyệt Nguyệt một số thứ rồi mới cầm tài liệu rời đi.
"Bảo bối ở đây tự chơi một lát anh sẽ nhanh chóng trở lại. Nếu như em cần cái gì thì thư ký ở ngoài cửa em cứ nói với cậu ta là được. Ngoan nhớ đừng chạy lung tung biết chưa?"
Nguyệt Nguyệt thấy đống đồ ăn vặt mà thư ký chuẩn bị thì mắt sáng lên rồi cứ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc mặc dù không biết Long Mặc Uyên đang nói cái gì cả! Bởi vì sức hấp dẫn của đồ ăn đối với cô là rất lớn, thế nên là Long Mặc Uyên trực tiếp trở thành người vô hình luôn.
Nguyệt Nguyệt ở trong văn phòng của Long Mặc Uyên ăn hết mấy cái bánh ngọt cute dễ thương thì bắt đồ tò mò với mọi thứ xung quanh. Đặc biệt là trong văn phòng của Long Mặc Uyên có một bể cá nhỏ thế là nó đã anh dũng hi sinh trở thành đồ chơi của Nguyệt Nguyệt. Cô vén tay áo sau đó thò tay vào bể cá nhỏ chơi trò đuổi bắt với mấy con cá khiến bọn chúng hoảng sợ bơi loạn cả lên. Nguyệt Nguyệt thấy thế vô cùng thích thú càng chơi càng hăng hái. Bỗng dưng có một giọng nói xa lạ cất lên thu hút sự chú ý của cô.
"Cô gái à cô còn chơi đùa bọn nó như thế nữa là sẽ xảy ra án mạng đó. Mấy con cá ngũ sắc bé nhỏ đáng thương biết bao!"
Nguyệt Nguyệt nghe vậy cúi đầu xin sàn nhà im lặng không đáp. Người nào đó cũng yên lặng đánh giá cô, sau đó hắn lên tiếng giới thiệu.
"Xin chào tôi là Phong Thiên. Cô gái vì sao cô lại ở trong phòng làm việc của ác ma mặt than kia vậy?"
"Ác ma? Có phải ác ma sẽ ăn thịt người không?"
Nguyệt Nguyệt ngốc thì có ngốc thật nhưng nghe một cái là bắt lệch trọng điểm liền. Trong đầu cô hiện lên mấy cái câu chuyện miêu tả ác ma đáng sợ như thế nào vân vân mây mây. Nguyệt Nguyệt vừa nghĩ tới là người đã run cầm cập rồi.
Phong Thiên thấy cô hỏi vậy thì bật cười thành tiếng. Hắn thấy Nguyệt Nguyệt ngây thơ vậy liền bắt đầu chém gió hù dọa cô.
"Đúng vậy ác ma chính là mỗi ngày đem thịt người làm thức ăn. Nhưng con ác ma kia thông thạo nhất là dùng chiêu mỹ nam kế để dụ dỗ con mồi sau đó tới chỗ không có người liền biến thành ác ma ăn thịt người đó."
Hắn vừa kể còn vừa giả bộ giương nanh múa vuốt của ác ma làm Nguyệt Nguyệt bị dọa sợ hét toáng lên. Sau đó liền mếu máo khóc.
"Oa hu hu! Nguyệt Nguyệt rất ngoan ngoãn mà. Nguyệt Nguyệt không muốn bị ác ma ăn thịt đâu."
Phong Thiên hắn ta thấy hành động của Nguyệt Nguyệt thì lại lần nữa khoái chí cười lớn. Nào ngờ đầu Nguyệt Nguyệt càng khóc càng lớn hắn mới thấy có điểm chẳng lành thầm than không ổn nên bắt đầu dỗ dành cô.
"Cô mau nín đi nãy giờ chỉ tôi lừa cô thôi. Trên đời này làm gì có ma quỷ cơ chứ!"
Nguyệt Nguyệt nghe hắn nói vậy thì mới nín khóc sau đó cô chợt nhớ ra khi nãy hắn nói là hắn chỉ lừa cô thôi liền lập tức trở mặt lao tới đánh Phong Thiên túi bụi. Thấy Phong Thiên hắn ta thê thảm nằm trên đất mới chịu buông tay.
"Hừ lát Nguyệt Nguyệt sẽ méc với chú Uyên. Chú Uyên sẽ thay Nguyệt Nguyệt trừng trị người xấu. Lêu lêu!"
Thật ra lúc bình thường Nguyệt Nguyệt ngây thơ hiền lành vô hại nhưng nếu chọc cô tức giận thì cô sẽ liền biến hình thành ác ma tẩn cho đối phương một trận. Nhưng chuyện Nguyệt Nguyệt có thể biến thành ác ma chỉ có những người bị Nguyệt Nguyệt đánh mới biết thôi. Bởi vì lúc Nguyệt Nguyệt đánh người không có ai chứng kiến được cả, nên ai cũng nghĩ cô ngây thơ vô hại, bao gồm cả Lăng lão gia cũng thế.
Phong Thiên xoa xoa chỗ bị đánh phủi phủi quần áo. Nguyệt Nguyệt nhân lúc Phong Thiên không để ý liền mở cửa chạy ra ngoài tìm thư ký cầu cứu. Nhưng khi nhìn thấy thư ký Nguyệt Nguyệt lại muốn nói rồi lại thôi nên cô đành bịa chuyện là mình muốn đi tìm Long Mặc Uyên.
"Chú ơi! Chú đưa Nguyệt Nguyệt đi tìm Chú Uyên đi. Ở trong phòng tự dưng có người xuất hiện Nguyệt Nguyệt sợ lắm!"
Thật ra thư ký luôn ngồi trước cửa văn của Long Mặc Uyên nhưng lúc nãy vì mải nghe điện thoại của đối tác nên không biết đến sự có mặt của Phong Thiên. Thư kí thấy Nguyệt Nguyệt nằng nặc đòi gặp tổng giám đốc đành dẫn cô tới trước cửa phòng họp đứng chờ còn mình thì vào trong thông báo.
Và rồi bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt của chúng ta ở trước cửa phòng họp nhảy qua nhảy lại đúng lúc này thì cửa phòng họp được mở ra. Vì Nguyệt Nguyệt không để ý nên suýt đụng vào cánh cửa theo phản xạ có điều kiện thì cơ thể nhanh chóng lùi ra phía sau vì mất đà nên cô ngã ngồi xuống đất.
Long Mặc Uyên vừa mở cửa ra cũng bị hành động của Nguyệt Nguyệt dọa sợ nhanh chóng bước tới đỡ Nguyệt Nguyệt đứng dậy. Nhưng vừa mới đi được một bước khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt đã nhăn nhúm lại vì đau.
Long Mặc Uyên bế Nguyệt Nguyệt lên ghề chờ trước phòng họp sau đó cười giày và kiểm tra chân của cô. Thì ra lúc nãy ngã mắt cá chân đập mạnh xuống sàn nên bây giờ đã sưng vù lên rồi.
Cuộc họp vừa hay đã kết thúc nên Long Mặc Uyên định ôm Nguyệt Nguyệt trở về văn phòng để sơ cứu vết thương ở chân. Nhưng thư kí nói trong phòng kế hoạch sát phòng họp có hộp dụng cụ y tế, thế là Long Mặc Uyên liền ôm Nguyệt Nguyệt tới phòng chờ. Rồi ra lệnh cho thư ký đi tới phòng kế hoạch lấy hộp dụng cụ y tế. Một lúc sau anh nhẹ nhàng dỗ dành rồi đích thân xử lí rồi bôi thuốc cho Nguyệt Nguyệt.
Lúc này thì Phong Thiên đang ngồi trên ghế của tổng giám đốc ngắm nghía. Bỗng dưng ánh mặt của chàng trai đã vô tình va vào tấm ảnh cưới được để gọn ở một góc của bàn làm việc.
"What? Ảnh ác ma và tiểu bạch thỏ lúc nãy? Có cái gì đó sai sai ở đây!"
Trời đất mẹ ơi hắn vừa mới nhìn thấy cái gì vầy nè? Ảnh cưới hơn nữa là còn của tên ác quỷ mặt than kia nữa mới ghê cơ chứ! Hắn lỡ phát hiện được bí mật có sức mạnh chấn động trời đất rồi.
Phong Thiên phấn khích cười lớn sau đó dùng điện thoại chụp tấm ảnh cưới trên bàn lại rồi chạy nhanh như một cơn gió bốc hơi khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Nguyệt Nguyệt được Long Mặc Uyên bế về văn phòng tổng giám đốc ngay sau đó. Anh ngồi xuống sô pha rồi để cô gối đầu lên đùi mình. Nguyệt Nguyệt cầm máy tính bảng của Long Mặc Uyên nằm chơi một cách vui vẻ. Còn Long Mặc Uyên thì đọc một số văn kiện quan trọng, nhưng lâu lâu lại dừng lại chăm chú quan sát Nguyệt Nguyệt đang nằm trên đùi cười hi hi ha ha khi chiến thắng. Nụ cười của cô cũng làm cho anh cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện. Dường như cảm giác hạnh phúc này rất lâu rồi anh chưa từng được cảm nhận. Bởi vì từ nhỏ bố mẹ anh trong đầu lúc nào cũng chỉ có sự nghiệp và sự nghiệp chưa từng cho anh cảm nhận được cái gì gọi là gia đình và tổ ấm cả. Hơn nữa gánh nặng của gia tộc từ nhỏ đặt đè nặng lên anh.
Bỗng dưng Nguyệt Nguyệt buông máy tính bảng ra vui vẻ khoe chiến tích của cô nãy giờ. Cô còn nói với anh rất nhiều thứ khác nữa.
"Nãy giờ Nguyệt Nguyệt trăm trận trăm thắng, chú Uyên thấy Nguyệt Nguyệt có giỏi không?"
Long Mặc Uyên xoa đầu cô cười khen ngợi. Sau đó bỗng dưng dùng giọng nghiêm túc nói với Lăng Du Nguyệt.
"Bé con! Sau này chỉ được phép gọi là Uyên hoặc Mặc Uyên, không cho phép gọi anh là chú Uyên biết chưa? Nếu như làm sai bị phạt đó."
Nguyệt Nguyệt kéo kéo tóc suy nghĩ một lúc sau đó mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn không phục mà phản bác lại.
"Nhưng chú Uyên già như vậy nếu như lấy vợ sớm có lẽ con của chú sẽ lớn hơn cả Nguyệt Nguyệt rồi ý chứ! Ông nội dạy Nguyệt Nguyệt là kính lão đắc thọ mà."
Long Mặc Uyên nghe xong sắc mặt đen thui như đít nồi luôn. Anh cốc nhẹ vào đầu của Nguyệt Nguyệt, như bị đả kích mà rống giận với cô.
"Anh già ở chỗ nào cơ chứ? Hơn nữa anh lấy vợ sớm chắc giờ đã có con lớn hơn cả em? Lăng Du Nguyệt em quên em chính là vợ của anh hả?"
Nguyệt Nguyệt chu chu môi sau đó đung đôi mắt long lanh ngấn nước và bày ra khuôn mặt ngây thơ vô tội hồn nhiên đáp.
"Nhưng trong phim truyền hình hay có lời thoại kiểu này mà. Không đúng hả?"
Long Mặc Uyên lắc đầu thở dài bất lực. Anh mà biết công ty nào sản xuất mấy cái bộ phim rác rưởi kiểu này thì sẽ cho nó phá sản ngay lập tức luôn. Thế là Long Mặc Uyên ban lệnh cấm giữa Nguyệt Nguyệt với phim truyền hình đó chính là dụ dỗ và đe dọa.
"Xem mấy cái phim đó nhiều sẽ bị nhiễm tư tưởng xấu như thế Nguyệt Nguyệt sẽ không còn là bé ngoan nữa!"
Khi Long Mặc Uyên vừa nói dứt câu Nguyệt Nguyệt liền ngồi bật dậy. Cô ngồi lên đùi Long Mặc Uyên rồi ôm chặt ngang hông anh tỉ tê cất giọng oan ức.
"Nguyệt Nguyệt là bé ngoan! Uyên đừng có không cần Nguyệt Nguyệt mà!"
Trái tim sắt đá của Long Mặc Uyên vì chữ Uyên của Nguyệt Nguyệt mà trực tiếp tan chảy. Nhưng giây phút lãng mạng không kéo dài được bao lâu, bé con vô lương tâm thế mà ngồi ngủ gục trên người anh luôn rồi. Long Mặc Uyên cười mãn nguyện thứ anh muốn chính là cô lúc nào cũng ỷ lại vào anh như lúc này. Anh chỉnh lại tư thế ngồi, để Nguyệt Nguyệt có tư thế ngồi thoải mái. Còn bản thân thì tiếp tục xem tài liệu.