LƯU Y: Có tình tiết H+ bạn nào không muốn đọc thì có thể lướt qua nhaaaaaa.
Đôi tay không yên phận mà luồn lách khắc nơi. Bàn tay hư hỏng dừng lại tại nơi gò bồng căng tròn, thỏả sức mà xoa nắn.
Kim Ngọc cũng dần chìm đắm trong nụ hôn ấy. Lục Dương từ từ đi xuống nơi hõm cổ để lại một dấu vết đỏ rực.
Nụ hôn ấy dần di chuyện xuống noi gò bồng căng mịn. Một bên thỏả sức cán mút một bên nào nhặn đủ hình.
Kim Ngọc dùng chút lí trí còn lại đẩy anh ra.
"Không được, anh mới tỉnh lại, anh nghỉ ngơi đi"
"Anh khoẻ lại rồi, em xem đâu có sao đâu"
"Không được đây là bệnh viện đấy"
"Chẳng phải em nói chỉ cần anh tỉnh dậy thì muốn gì cũng được sao?"
"Muốn thì về nhà, ở đây không được"
"Được vậy thì xuất viện"
Cô đúng là cạn ngôn với người đàn ông này rồi. Kim Ngọc gọi bác sĩ tới kiểm tra toàn bộ cho anh.
"Anh ấy bình phục lại rồi. Không còn gì đáng lo ngại nữa. Chú ý nghỉ ngơi một chút là có thể trở lại nhưng bình thường rồi"
"Vậy tôi xuất viện luôn được không?" Lục Dương nhanh nhảu
"Nếu anh muốn"
"Được vậy làm thủ tục xuất viện cho tôi"
Kim Ngọc nhìn anh bất lực.
Vì là bệnh nhân vip nên làm bất cứ điều gì cũng được ưu tiên chứ đầy 5 phút mọi thủ tục, quần á o đồ đạc cũng đã được bọn họ chuẩn bị xong xuôi.
Trên đường về Kim Ngọc vui vẻ kể cho anh những chuyện trong hai tháng qua. Ngày ngày cô chăm sóc anh thế nào, mọi lo lắng cho anh ra sao. Cô cũng không giấu chuyện mình đã làm với Uyển Hạ.
"Em làm vậy anh không giận em chứ?"
Lục Dương mìm cười nhìn cô. Anh khẽ ôm cô vào lòng đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng
"Em là vợ anh, em làm gì anh cũng ủng hộ"
Nghe anh nói vậy Kim Ngọc thấy ấm lòng hẳn.
Lục Dương và Kim Ngọc không trở về Lục gia mà về căn penthouse của anh trước. Căn nhà vẫn vậy vẫn sạch sẽ tươm tất. Tuy chẳng có ai ở nhưng Kim Ngọc vẫn luôn cho người tới dọn dẹp.
Kim Ngọc bước vào nhà hút thở lấy một hơi thật sâu. Cô nhìn căn nhà mỉm cười vui vẻ. Cuối cùng cô cũng đường đường chính chính làm chủ nhân ngôi nhà này rồi, chẳng còn phải nhìn sắc mặt của ai mà sống. Cảm giác này thích thật.
"Anh ngồi đây chờ chút em đi nấu chút đồ ăn để anh lót dạ"
"Nấu làm chi? Anh ăn em là đủ no rồi" Lục Dương nói xong liền kéo cô ngồi vào đùi mình. Một tay giữ chặt lấy eo, một tay giữ chặt lấy gáy. Anh cứ vậy mà tiến tới gặm nhắm đôi môi của cô.
Càng hôn anh lại càng không muốn rời xa đôu môi này. Anh cứ vậy mà luồn chiếc lưỡi vào cuốn đi hết mật ngọt nơi cô.
Lục Dương dứt khoát bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường êm ái. Tiếp tục công việc đang dang dở.
Ngón tay thon dài cởi từng thứ đồ trên người cô ra. Cứ vậy từng món đồ nhanh chóng rời khỏi cơ thể cô. Giờ đây chỉ còn thân thể trắng nõn trước mắt anh.
Anh rời khỏi đôi môi mềm đi xuống nơi gò bồng căng tròn mà gặm nhắm, một tay xoa nắn đủ hình. Đôi môi di chuyển xuống chiếc bụng nhấp nhô, anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn tại đó.
Anh nhẹ nhàng tách chân cô ra ngắm nhìn, làm cho cô rất ngại cô muốn khép chân lại nhưng bị tay anh giữ lại.
Anh hôn lên đùi cô sau đó mới hôn xuống vùng kín cô.
Lúc đầu cô có bài xích nhưng không lâu sau lại cảm nhận được sự thoải mái nên đã dùng tay ấn đầu anh mạnh hơn, miệng thì liên tục rên rỉ.
Anh vừa liếm vừa đưa một ngón vào để thăm dò, không ngờ nó lại chặt khít như vậy, sợ một lúc nữa sẽ làm cô đau nên đã cố gắng chăm sóc nơi đó cô nhiều hơn, đến khi cơ thể cô run nhẹ mật nước trào ra ngoài anh liền dừng lại.
Anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, trước mặt cô là một cơ thể cường tráng, những cơ bắp làm cho cô không nhịn được mà sờ lấy, bàn tay mềm mại lướt trên người làm cho anh ngứa ngáy muốn lập tức đè cô mà ăn sạch.
Anh liền trao cho cô nụ mãnh liệt, tay thì xoa bóp ngực của cô rồi bắt đầu tiến vào trong cô. Vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên anh luôn cố gắng nhẹ nhàng với cô nhất có thể.
Hai người cứ vậy mà triền miên đến khi trời gần tối. Cô mệt lả nằm ngọn trong vòng tay anh. Hai ngưởi chẳng cần ăn tối mà ôm nhau ngủ đến sang hôm sau.
Kim Ngọc tỉnh dậy thấy anh vẫn còn đang ngủ say không muốn làm phiền đến anh. Nên nhẹ nhàng rời khỏi.
Cô dậy vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ nấu bữa sáng cho anh.
Được một lúc cô cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh từ phía sau.
"Dậy rồi à?"
Anh khẽ dụi đầu vào cổ cô
"Haha.nhột em" người cô rất nhiều lông buồn anh cứ vậy làm cô buồn chết đi được
"Em nấu xong rồi, ra ngồi đi em bưng ra cho"
Anh không nói gì trực tiếp cướp lấy đĩa đồ ăn trên tay cô bê ra bàn.
"Từ sau em anh cấm em đụng chạm vào việc nhà. Để đó có anh lo, em đang mang thai chú ý nghỉ ngơi đi."
Từ đó, quả đúng như lời anh nói cô chẳng phải động tay vào làm cái gì cả. Anh chăm cô từ a đến z luôn.
Cuộc sống như vậy chẳng biết cô đã thầm mong ước bao lần rồi. Bây giờ mọi thứ đã trở thành sự thực, cô chỉ cần như vậy là đủ rồi. Một gia đình nho nhỏ, một hạnh phú to to.
END