Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 58




Kim Ngọc quay trở về phòng trọ vừa đóng cửa phòng nước mắt cứ vậy mà đua nhau chảy xuống. Thương anh là thật, yêu anh cũng là thật, muốn cùng bên anh cũng là thật chỉ tiếc là anh đối với cô lại chẳng chút tình cảm nào.

Hoá ra anh đến đây tìm cô cũng chỉ là vì cô là ân nhân của anh. Vậy nếu cô không là ân nhân mà là một người con gái khác thì sao??? Vậy thì có phải anh sẽ mặc kệ muốn cô đi đâu thì đi muốn cô làm gì thì làm, có phải không?

"Kim Ngọc, Kim Ngọc...mở của cho tao được không?"

Lúc này Kim Ngọc cô chẳng muốn gặp mặt cô bạn thân kia xíu nào. Phải mất bao lâu cô mới bình ổn được một xíu, vậy mà cô bạn kia lại bắt tay với anh ta.

"Mở của ra nói chuyện với tao một chút"

Kim Ngọc gạt nước mắt sang một bên đi tới mở của cho Thiên Thư

"Haizzz...cô bạn tôi ơi, sao lại khóc đến mức này rồi"

"Tao xin lỗi nhé, tao cũng không muốn đầu. Tại anh ta nằng nặc cầu xin muốn được gặp mày nên tao cũng hết cách, hơn nữa nghe cách anh ta nói chuyện tao thấy anh ấy cũng có tình cảm với mày đấy."

"..."

"Hơn nữa tao biết mày có tình cảm với anh ta nên mới đồng ý để anh ấy gặp mày. Coi như cho 2 đứa mày cơ hội nói chuyện hiểu nhau hơn, biết đâu sau cuộc nói chuyện ấy hai đứa sẽ hiểu nhau hơn, nhưng mà không ngờ mày lại thành ra như vậy"

Kim Ngọc cũng không trách cô bạn thân nữa, dù gì nó cũng là người ở giữa cũng sẽ cảm thấy khó xử.

"Thôi không sao đâu, lần sau đừng như vậy nữa. Chuyện của tao cứ để tao giải quyết"

"Ừm, được rồi tao hứa, thôi không khóc nữa. Muốn ăn gì không tao nấu cho, coi như là chuộc lỗi"

"Thôi để tối đi, giờ chắc tao phải qua bên kia một chuyến."

"Mày định về nhà Lục Dương á? Mày đó làm gì?"



"Dọn dẹp tí đồ, tiện thể li hôn luôn"

"Thật à...rõ ràng mày vẫn còn tình cảm với anh ta mà, sao lại li hôn?"

"Tao thừa nhận là tao có tình cảm với anh ta. Nhưng biết sao giờ anh ta đâu có tình cảm với tao. Tao đâu thể ép anh ta bên cạnh, yêu thương tao chỉ vì tao là ân nhân của anh ta" nói đến đây Kim Ngọc lại thở dài đôi mắt ngấn lệ nhìn xa xăm

"Haizzz..thôi tuỳ mày vậy, tao cũng đã hứa khoing xen vào chuyện hai đứa nữa rồi"

"Thôi tao đi đây, suy nghĩ kĩ đi rồi hãy hành động. Dù thế nào tao vẫn luôn ủng hộ mày"

"Ừm, cảm ơn mày nhiều" Kim Ngọc mỉm cười

Ngồi trằn trọc suy nghĩ một hồi Kim Ngọc vẫn quyết quay trở lại căn penhouse của Lục Dương

Cánh cửa mở ra, ngồi nhà ấy vẫn vậy chỉ là không còn cảm giác đó nữa. Ngôi nhà này cũng chẳng còn thuộc về mình nữa. Kim Ngọc đứng ngây ngốc một hồi mới bắt tay vào dọn dẹp.

Khi đến đây đồ của cô cũng chẳng có nhiều. Đến thế nào thì đi cũng vậy, đồ của cô chỉ gói gọn trong chiếc vali màu trắng ngà.

Cô đặt tờ giấy li hôn trên bàn trang điểm trong phòng, chiếc nhẫn cô vẫn luôn trân trọng mà giữ gìn nó trong chiếc hộp nhung giờ đây cũng được đặt ngay ngắn trên góc bàn.

Nhìn lại ngôi nhà lần cuối, vẫn là có chút không muốn lồng ngực cô nhói nhẹ nước mắt cũng rơi ra không ít.

"Tạm biệt nhé, có lẽ đây là lần cuối tao nhùn thấy mày rồi"

Cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi trực tiếp kéo vali rời đi.

Xuống sảnh nhà nhân lúc chờ taxi cô mở điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Dương. Chưa kịp gửi tin nhắn đã bị bóng người trước mặt làm cô giật mình.

"Anh..."



Không ai khác chính là Lục Dương, rõ ràng bình thường giờ này anh đang ở công ty cơ mà. Cô đã căn giờ chuẩn vậy rồi sao lại gặp anh nhỉ?

"Em định đi đâu?"

"Nhân tiện gặp anh ở đây tôi cũng muốn nói luôn"

"Hợp đồng cũng đã kết thúc, chúng ta li hôn đi."

"Ly hôn?"

"Đúng vậy"

"Tôi không đồng ý"

"Anh có bị làm sao không? Tôi và anh đến với nhau vì hợp đồng, bây giờ hợp đồng không còn nữa thì trả lại tự do cho nhau đi. Hơn nữa li hôn với tôi anh có thể đường đường chính chính với Uyển Hạ chẳng phải tốt hơn sao?"

"Tôi nói rồi không li hôn là không li hôn"

"Tôi không muốn ở đây đôi co với anh. Giấy li hôn tôi đã kí để sẵn trên bàn bên phòng tôi. Mấy nữa anh rảnh..."

Nghe hai chữ li hôn khiến Lục Dương đau nhói lòng. Anh không muốn mất đi cô. Càng nghe cô nói anh lại càng phát điên, anh không thể nghe lọt tai thêm bất kì chữ nào nữa. Trực tiếp hôn lấy cô, Kim Ngọc vừa bất ngờ vừa tức giận, cô đình đẩy anh ra. Nhưng tiếc thay cô không đủ nhanh, Lục Dương trực tiếp ôm chặt lấy cô không để cô có cơ hội né tránh nụ hôn này dù chỉ một chút.

Càng ngày nụ hôn ấy càng mạnh bạo hơn như muốn hút hết sinh lực của Kim Ngọc vậy. Đôi môi ấy vẫn vậy, vẫn mềm mại, căng mọng như ngày anh và cô kết hôn. Đúng là khó rời.

Đến khi Kim Ngọc không còn thở nổi nữa, vùng vẫy, cắn vào môi anh khiến nó bật máu. Lục Dương mới chịu buông ra. Kim Ngọc thẳng tay giáng xuống anh cái tát thật mạnh.

"Anh có biết là anh đanh làm gì không?" Đánh anh như lòng Kim Ngọc cô cũng đau không kém

"Kim Ngọc, anh biết bây giờ có nói gì em cũng sẽ không tin anh. Nhưng mà tình cảm anh dành cho em là thật, nó chăng phụ thuộc vào việc em có là ân nhân của anh hay không"