Lúc này Kim Ngọc đang lang thang ngoài đường. Cô không định về nhà Lục Dương ngay mà sẽ tìm nhà trọ ở đâu đó rồi sẽ về lấy đồ sau. Quyết định rời đi cũng là trong giây phút bột phát vì cô không muốn lụy vào mối tình không kết cục. Kim Ngọc đang tính gọi điện cho Thiên Thư để ở nhờ vài hôm thì điện thoại có số lạ gọi đến. Cô đã chặn số của Lục Dương sợ rằng anh dùng số khác gọi cho mình. Cô không bắt máy, đến cuộc thứ ba thì người đó nhắn tin cho cô:
"Tôi có chuyện liên quan đến Lục Dương, Uyển Hạ và cô. Chúng ta có thể nói chuyện chứ?"
Kim Ngọc vừa tò mò vừa lo lắng. Cô nhắn tin hỏi lại:
"Tôi không có chuyện gì liên quan đến hai người đó cả"
"Cô không tò mò lý do vì sao Lục Dương lại mootj lòng một dạ cưng chiều Uyển Hạ dù tính khí cô ta rất xấu à?"
Kim Ngọc định không đi nhưng lại chẳng thể kìm được tính tò mò. Hơn nữa đây cũng là lí do cô vẫn luôn thắc mắc đó giờ.
"Anh gửi tôi địa chỉ đi, tôi sẽ qua"
Người bí ẩn không phải ai xa lạ, anh ta là thám tử tư của Lục Dương. Cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê vắng vẻ gần với trường đại học A. Thám tử thành thật đưa ra toàn bộ số hình ảnh của Kim Ngọc và Uyển Hạ ra cho Kim Ngọc xem:
"Tôi là thám tử được Lục Dương thuê để theo dõi cô và Uyển Hạ. Nhưng Uyển Hạ vì không muốn mất đi miếng mồi ngon nên bỏ ra số tiền để muốn tôi giữ đó làm bí mật. Nói cho dễ hiểu, Uyển Hạ đang làm xáo trộn thông tin khiến Lục Dương không biết đâu là thật đâu là giả."
Khi nghe nói Lục Dương cho người theo dõi mình thì Kim Ngọc hơi hụt hẫng.
Dù cho động cơ của anh là gì thì việc có một người rình mò đời tư của mình là điều không hề dễ chịu. Cô cười khẩy và đáp:
"Anh đang khoe mẽ rằng bản thân mình là một tên thám tử không chuyên nghiệp và dối trá đó à?"
"Kìa! Cô không cần phải nói nặng lời thế. Thực chất tôi đang đứng về phía cô cơ mà. Tôi đến đây với tinh thần rất thiện chí.
"Đừng lòng vòng nữa. Anh nói vào vấn đề luôn đi."
"Được. Không lòng vòng nữa. Cô đang thắc mắc tại sao Uyển Hạ lại có thể nắm được trái tim Lục Dương phải không? Rất đơn giản, anh ta đang hiểu nhầm cô ta chính là ân nhân cứu mạng mình vào mười hai năm trước. Lục Dương mười hai năm trước từng có ý định tự sát ở tòa nhà K. May mắn hôm đó có một cô bé đã cứu anh ấy. Sau đó anh ấy phải đi định cư nước ngoài nên mất liên lạc. Cho đến đầu năm nay khi trở về nước thì Lục Dương mới sốt
sắng đi tìm lại người ân nhân đó. Lục Dương không có thông tin nào khác ngoài việc cô bé ấy nhỏ hơn anh hai tuổi và từng sống ở tiệm mì dưới chân tòa nhà K. Nói đến đây thì có lẽ cô đã hiểu rồi chứ?"
Những ký ức cũ kỹ đã bị che lấp hơn mười năm trước theo từng dữ kiện của thám tử nói ra mà hiện về rất rõ ràng trong đầu Kim Ngọc. Vì cuộc sống này quá đỗi tàn khốc với cô nên việc cô từng gặp gỡ một anh trai trên sân thượng đã bị lãng quên từ lâu. Thấy cô biểu hiện đã nhớ ra mọi chuyện thì người thám tử rất vui. Anh ta nói tiếp:
"Cô bị chính chủ ruột của mình đuổi khỏi tiệm mì và sau đó thì hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của gia đình Uyển Hạ. Nên khi Lục Dương đi tìm người, anh ta bị gia đình Uyển Hạ lừa gạt. Họ đã lấy ảnh của cô ra và nói đó chính là Uyển Hạ thuở bé. Lục Dương không chút nghi ngờ gì, hoàn toàn tin vào vở kịch hoàn hảo mà gia đình Uyển Hạ dựng lên. Anh ta không hề biết tiệm mì năm đó đổi chủ và người chủ thứ hai cũng có cô con gái nhỏ hơn anh ta hai tuổi."
Kim Ngọc không thể ngờ mọi chuyện lại có nhiều uẩn khúc đến vậy. Cô cười khổ đáp:
"Ý anh là Lục Dương đã yêu thương Uyển Hạ vì nghĩ cô ấy là ân nhân của anh ấy. Người anh ấy đang tìm là tôi mới phải, có đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy rốt cục anh tìm tôi là có ý gì?"
"Cô biết đấy, sự thật thì vẫn luôn là sự thật. Việc Uyển Hạ không phải người cứu Lục Dương một lúc nào đó sẽ bị phát hiện mà thôi. Tôi biết cô có thù với Uyển Hạ. Tôi sẽ giúp cô hạ bệ cô ta, chỉ cần sau khi thành công đường đường chính chính bên cạnh Lục Dương thì cô không quên ơn của tôi thôi.
Kim Ngọc cười hắt ra:
"Anh đang tính toán thiệt hơn và cảm thấy bản thân tôi sẽ mang về quyền lợi cho anh nhiều hơn có phải không?"
"Cô rất thẳng thắn đấy."
Đúng là cô rất hận Uyển Hạ, muốn trả thù, hạ bệ cô ta là thật. Nhưng cô không muốn phải dùng cách này. Cô ung dung khoanh tay nói với thám tử:
"Tôi không có ý định sẽ dùng việc này để hạ bệ Uyển Hạ. Như anh nói, sự thật thì sẽ luôn là sự thật, Lục Dương sớm muộn sẽ biết mọi chuyện thôi. Lúc đó anh ấy sẽ tự biết phải xử lý ra sao. Còn về phần tôi, anh đã theo dõi tôi thì cũng biết tôi là cháu dâu được trực tiếp chủ tịch lựa chọn. Tôi có thừa sức đánh bại Uyển Hạ và có được sự giàu sang phú quý của mình chứ chẳng cần phải mượn vào cái danh ân nhân của Lục Dương để mà làm vợ anh ta. Nói thế nào nhỉ? Sau khi nghe anh nói xong thì tôi thấy Lục Dương không đáng để tôi phải lưu tâm. Anh ta chỉ vì một từ “ân nhân” mà yêu một người, bất chấp người đó có xuất thân ra sao, tính nết thế nào. Cái đấy có thật là tình yêu không?
Người như vậy tôi thật sự không muốn liên quan đến."
Nghe Kim Ngọc nói vậy anh ta bất ngờ vô cùng. Anh cứ nghĩ Kim Ngọc sẽ lập tức đồng ý thoả hiệp cùng anh để trả thù Uyển Hạ và anh đương nhiên sẽ thu được một khoản kha khá rồi mất hút, sống tiếp một cuộc đời an nhàn, hưởng thụ. Nào mà có ngờ Kim Ngọc lại thẳng thừng từ chối như vậy. Kim Ngọc nói tiếp:
"Còn nữa. Anh hãy xem lại lương tâm nghề nghiệp của anh đi. Kẻ như anh mà cũng đi làm thám tử. Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho anh đấy. Tôi sẽ nói chuyện với Lục Dương, làm ơn anh từ nay đừng có liên lạc tôi và đi theo tôi nữa"
Nói xong cô lập tức đứng lên và rời đi trước sự ngỡ ngàng của thám tử. Anh ta đã không có được tiền của cô lại còn bị chửi không có lương tâm. Thám tử ngửi được mùi Lục Dương không còn tin tưởng Uyển Hạ nên định đổi sang bắt tay với Kim Ngọc, nhưng có ngờ đâu cô là kẻ bất cần không thèm đến tiền tài hay danh vọng của gia đình tài phiệt kia. Thám tử đã không có được số tiền mà anh ta mong muốn qua cuộc trao đổi này với Kim Ngọc mà thậm chí còn đứng trên bờ vực lỗ nặng. Vậy để cắt lỗ, anh ta đành phải tự đầu thú với Lục Dương trước khi để anh nghe được mọi chuyện từ Kim Ngọc.