Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 45




Trong tầng hầm để xe, Kim Ngọc đang lúi húi lấy mấy túi đồ ra khỏi xe. Vừa quay người đã thấy Lục Dương đang đứng lù lù ngay phía sau mình.

Thấy anh đứng sát mình, còn đưa tay lên như định làm gì đó khiến cho tim cô đập loạn. Cô ngửa hẳn người ra sau, lắp bắp nói:

"Anh... Anh làm gì đấy?"

Lục Dương đưa tay ra sau cổ cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

"Đứng yên xem nào."

Trái tim cô đập bình bịch, trong lòng nảy sinh ý nghĩ đen tối: Không lẽ anh ta định hồn mình sao?

Cô đưa tay lên che miệng, vô tình thả hết mấy túi giấy xuống. Lục Dương thấy thế thì chỉ nhếch môi cười một cái.

Anh nắm lấy cái mác giấy đang treo lủng lằng sau cổ cô lên:

"Cô còn chưa tháo mác của áo đây này."

Kim Ngọc bối rối đưa tay lên thì vô tình chạm vào bàn tay của Lục Dương nên vội rụt lại. Cô gượng cười đáp:

"Lúc nãy vội quá nên tôi quên. Để tôi..."

Lục Dương cúi thấp đầu xuống ngang cổ cô nói khẽ:

"Để tôi."

Nói chuyện bình thường, đàng hoàng thì có làm sao, có gì cứ phải ghé sát vậy nói làm chi. Anh có biết là anh làm như thế chẳng khác nào muốn lấy đi con tim nhỏ bé này của cô không. Kim Ngọc chỉ dám nghĩ bụng chứ nào có dám thốt ra thành lời



Anh ghé miệng cắn đứt phần dây nhựa của cái mác áo. Hơi thở nhẹ nhàng vòn lấy da cổ của Kim Ngọc làm cô nổi lên một cơn rùng mình. Lục Dương cười mỉm, nhìn thấy cả người cô gồng cứng lại, hai má ửng hồng khiến anh cảm thấy rất vui. Chọc ghẹo cho cô xấu hồ hình như là niềm vui của anh.

Bà Kiều ghé qua thăm hai vợ chồng trẻ. Trong lúc Lục Dương và Kim Ngọc vào bếp chuẩn bị bữa tối cho ba người thì bà đi thăm quan nhà một vòng. Lục Dương đang đảo rau trên bếp, còn Kim Ngọc thì rửa trái cây, cô thấy mẹ đi về phía phòng ngủ của Lục Dương thì nói khẽ:

"Trong phòng của anh không có gì đáng nghi đó chứ?"

Lục Dương đưa mắt nhìn theo, anh đáp:

"Không biết. Mà nếu có thì cứ bảo của cô là được mà. Thế còn phòng của cô."

Nói tới đây thì hai người tá hỏa. Kim Ngọc vội vàng bỏ trái cây xuống chậu nước làm nước bắn cả lên mặt của người đứng cạnh. Cô vội vàng đi lại bấm chốt cửa, khóa trong luôn.

Bà Kiều nhìn qua phòng ngủ của vợ chồng, còn thấy bộ quần áo ngủ đầy sexy vứt trên giường thì tủm tỉm cười.

Bà vừa quay đầu lại nhìn thì thấy cô con dâu đang đứng ở cuối hành lang, cười thật tươi. Kim Ngọc nói:

"Mẹ!"

Bà Kiều Uyên tủm tỉm bước về phía bếp:

"Hai đứa cũng có gu lắm đấy nhé. Kiểu này thì chúng ta sắp có cháu bế thật rồi."

Ăn tối xong, hai vợ chồng tiễn mẹ xuống đến tận xe rồi mới trở về. Mẹ vừa rời đi Lục Dương quay qua nói với Kim Ngọc

"Cô lên nhà trước đi. Tôi phải đi tìm Uyển Hạ."



Kim Ngọc mỉm cười đáp:

"Vâng. Anh đi đi."

Lục Dương đi xuống hầm để xe còn Kim Ngọc thì bấm thang máy trở về căn hộ. Căn nhà lúc này hoàn toàn vắng vẻ khiến cho lòng Kim Ngọc cảm thấy vô cùng trống rỗng. Cô nhìn về căn bếp, nhớ lại mới vài giờ đồng hồ trước còn đứng đó nói cười cùng Lục Dương, còn bây giờ thì chẳng còn ai cả, cũng chẳng biết đến bao giờ cả hai mới quay lại giây phút ấy lần nữa.

Cô nhìn bàn ăn trông trải, lại nhớ lúc Lục Dương gắp thức ăn cho cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng, hành động ân cần ánh mắt tràn ngập yêu thương. Tất cả những cử chỉ, lời nói của anh trong suốt cả buổi tối đều khiến cô thấy vui vẻ và hạnh phúc. Trong một khoảnh khắc nào đó cô đã mong tất cả đều là sự thật.

Nhưng hiện thực vẫn mãi là hiện thực. Cô chỉ là người vợ hờ của anh còn người anh yêu là Uyển Hạ.

Kim Ngọc trở về phòng ngủ nghỉ ngơi thì thấy nó đã bị khóa trong và cô thì không có chìa khóa. Cả điện thoại cũng bị giam ở trong phòng nên bây giờ hết cách không thể mở cửa.

Lục Dương lái xe đến trung tâm thương mại tìm Uyển Hạ. Vì sợ cô ta buồn nên anh đã nói cô ấy đi mua sắm rồi anh sẽ đến đón sau. Khi đến nơi thì anh thấy cô ta sắp dọn hết cả cửa hàng thời trang cao cấp về nhà, dưới chân la liệt túi giấy. Thấy anh đến, cô ta hớn hở đứng lên đón:

"Anh đến rồi à?"

Lục Dương vốn thấy có lỗi với Uyển Hạ nhưng thấy cô tiêu tiền không tiếc chút nào thế này thì hơi phiền lòng.

Anh không biểu hiện rõ sự khó chịu, chỉ là không muốn nói gì thêm với cô ta. Anh lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhần viên

"Thanh toán tất cả chỗ này cho tôi."

Nhân viên nãy giờ còn sợ Uyển Hạ đến làm loạn cửa hàng, nhưng sau khi nhìn thấy thẻ ngân hàng của Lục Dương thì mặt mày sáng rực rỡ, khom người nhận lấy rồi vui vẻ đi thanh toán.

Lục Dương giúp Uyển Hạ chất hết đống đồ cô ta vừa mua vào băng ghế sau. Uyển Hạ thì vô tư leo lên xe vừa hát vừa bấm điện thoại. Anh lái xe về mà lòng chỉ nghĩ đến Kim Ngọc. Cũng là mua quần áo nhưng Kim Ngọc đối với những món đồ anh mua đều rất trân trọng. Bốn bộ đồ của cô ấy có giá trị chỉ bằng một món đồ mà anh mua cho

Uyển Hạ vậy mà cô ấy đã rất vui. Còn nhìn Uyển Hạ mà xem, đến cả ngó qua cô ấy cũng không thèm, cô ấy chỉ vui vì được tiêu tiền và ra vẻ giàu có với người khác mà thôi.