Sau khi ăn sáng tại Lục Gia xong thì hai vợ chồng quay trở về thành phố. Lục Dương đang tính chở Kim Ngọc về nhà nghỉ ngơi thì cô nói:
"Cho tôi dừng lại ở trạm xe buýt kia đi."
Lục Dương ngạc nhiền:
"Sao cô lại xuống ở đây?"
"Tôi cần đi kiếm việc làm thêm."
Thấy Kim Ngọc kiên định muốn xuống xe nên Lục Dương cũng không miễn cưỡng gượng ép. Anh cho xe tấp vào lễ:
"Nhưng hồm qua không phải cô đã nói với bà nội rằng cô sẽ không đi làm thêm nữa rồi cơ mà?"
Kim Ngọc khoác túi vào vai
"Tôi chỉ nói như vậy cho bà an tâm thôi. Dù sao tôi cũng chỉ có thể sống dựa vào nhà anh trong một năm. Sau này không còn là con dâu của bà nội anh nữa thì tôi vẫn phải sống tiếp mà. Tôi cần phải có chút chuẩn bị cho tương lai của mình chứ, đúng không?"
Kim Ngọc nhìn Lục Dương chờ đợi sự đồng tình. Lục Dương biết rằng cô nói có lý nhưng lại cảm thấy không vừa lòng anh cho lắm. Anh đáp:
"Ừ thì cô nói không sai. Nhưng mà cô định đi làm ở đâu?"
"Tôi không biết nữa, trước mắt tôi còn đi học nên chỉ có thể tìm công việc bán thời gian thôi. Tôi đi nhé! Chúc anh một ngày tốt lành."
Kim Ngọc mở cửa xe bước ra. Lục Dương vẫn không tha cho cô. Anh hỏi thêm:
"Thế bao giờ cô về?"
Kim Ngọc khá ngạc nhiên, cô nhìn anh ngỡ ngàng một vài giây rồi bật cười:
"Đã bảo là không xen vào cuộc sống riêng của nhau mà. Hình như anh hỏi hơi nhiều rồi đấy."
Giờ thì cô cúi đầu chào anh rồi quay bước đi. Lục dương hết cách đành phải lủi thủi lái xe rời đi. Từ gương chiếu hậu, anh nhìn dáng vẻ thong dong của cô bước đi trên đường mà lòng không thôi lo lẳng. Anh cứ có cảm giác không muốn cô đi làm, cụ thể hơn là không muốn để cô đi đâu đó mà mình không biết. Suy nghĩ một lúc anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Kim Ngọc đang ngồi ở trạm xe buýt thì nhận được cuộc gọi từ anh quản lý quán Timo:
"Em có việc mới chưa Ngọc?"
Kim Ngọc cảm giác đây là tin mừng nên vui vẻ đáp ngay:
"Dạ chưa anh ạ. Mấy nay em bận nên cũng chưa đi tìm việc mới."
"Thế thì tốt rồi, qua chỗ anh làm lại nhé! Bây giờ em qua luôn có được không?"
Kim Ngọc vui đến mức bật cười thành tiếng. Đã lâu rồi cô mới có cho mình nụ cười tươi đến vậy.
"Vâng ạ! Em sẽ qua chỗ anh ngay."
Kim Ngọc được nhận vào làm lại ở Timo, theo anh quản lý nói thì do cô đã quen việc nên anh không muốn tuyển thêm người mới. Còn việc với Ban quản lý tòa nhà thì anh đã xử lý xong. Kim Ngọc có thể bắt đầu đi làm ngay trong ngày hôm nay.
Kim Ngọc nhận ca luôn, cô làm đến hai giờ chiều thì trở về nhà. Vừa về đến nơi thì thấy Uyển Hạ lỉnh kỉnh xách rất nhiều túi đồ ăn thức uống và chuẩn bị mở cửa. Cô tiến đến mở luôn cửa cho cô ta rồi bước vào nhà. Kim Ngọc đã không muốn dây dưa với Uyển Yta rồi nhưng cô ta thì không biết điều, cứ thích chọc ngoáy cô:
"Mày sống chung với tao thì nên biết điều một chút. Tốt nhất đừng để tao phải chạm mặt mày trong nhà này mất công tao không kìm được lại đánh mày mất."
Kim Ngọc quay lại nhìn cô ta:
"Tôi đang chờ cô đánh tôi đấy. Nên nhớ đây không phải là nhà của cô và tôi thì không còn là con bé vô dụng ngày xưa nữa đâu. Người phải cẩn thận là cô đó. Tôi không biết cô đã làm gì để mê hoặc Lục Dương, nhưng chắc anh ấy không biết bản chất cô đáng sợ thể nào và đã từng đối xử với người nhà của mình ra sao đâu nhỉ?" Kim Ngọc nói xong liền tự tán thưởng bản thân, luôn sợ hãi để cho người khác mặc sức bắt nạt cũng không phải là cách.
Mặt Uyển Hạ tái mét, cô ta không ngờ bị Kim Ngọc tấn công ngược như thế. Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng Kim Ngọc là cô bé dễ tổn thương của ngày xưa.
Đe dọa Uyển Hạ xong, Kim Ngọc đường hoàng bỏ đi làm cho cô ta tức nghẹn mà không làm gì được. Kim Ngọc về phòng mình rồi ngủ một giấc đến tận tối. Khi cô định mở cửa đi ra bếp kiếm gì đó ăn thì thấy Lục Dương cùng
Uyển Hạ đang ăn tối vui vẻ với nhau. Cô không muốn làm phiền họ nên quyết định quay lại giường nắm đợi thêm một chút.