Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 27




Lục Dương lúc này đã nằm yên bất động. Kim Ngọc chép miệng, thở dài

"Thôi được, tôi đành tự xử lý vậy.

Cô lảo đảo đứng lên, lấy điện thoại của mình rồi qua ngồi bên cạnh Lục Dương. Cô dùng điện thoại chụp lại cảnh hai người và bữa tiệc rượu. Nhìn anh nằm ngủ thật ngon trên bàn với gương mặt điển trai khiến cô bị thu hút. Cô ngồi nhìn anh một lúc lâu, tay muốn chạm vào gương mặt anh nhưng không dám. Nó ảo ảnh quá, xa vời quá, không phải dành cho cô. Đúng là những người đàn ông hoàn hảo đều có chủ và sẽ không dành cho cô.

Kim Ngọc cũng vòng tay lên bàn, nằm nhìn Lục Dương ngủ. Nhớ lại mấy lời của anh ban nãy khiến cô có chút vui vẻ, cô cũng tự bật lên câu hỏi trên môi:

"Hay là... chúng ta kết hôn nhỉ?"

***

Tiếng chuông điện thoại reo ầm ỹ khiến cho đôi nam nữ đang ôm lấy nhau ngủ thật ngon trên sàn nhà phải buông nhau ra. Lục Dương lần mò tìm điện thoại, bắt máy trong trạng thái ngái ngủ:

"A lô!"

Giọng bà Kiều vang lên:

"Giờ này còn chưa dậy nữa sao? Hai đứa phải lên chùa cầu duyên đấy, mau đi sớm không để trưa quá trời sẽ nắng lắm"

Kim Ngọc đang ngủ ngon mà bị đánh động nên mè nheo dụi đầu vào ngực Lục Dương phát ra mấy tiếng dễ thương. Giọng bà Kiều lập tức chuyển sang vui vẻ:

"Này! Vẫn đang ôm nhau ngủ sao? Kim Ngọc nó đồng ý rồi à?"

Giờ Lục Dương mới tỉnh ngủ một chút, anh mở bừng mắt nhìn xuống cô gái đang ôm mình thật chặt, nằm trong lòng mình cứ như một con mèo nhỏ. Anh hơi xấu hổ và bối rối vội vàng nói với mẹ:

"Con... con tắt máy đây"



Bà Kiều ở nhà cười tủm tỉm, lập tức vào trong thông báo tin mừng với mẹ chồng:

"Mẹ ơi! Hai đứa nó đã ngủ với nhau nữa rồi đấy."

"Thế à! Tốt quá rồi."

"Con đã nói mà, cái chiêu này không bao giờ lỗi thời"

Tình hình ở bên chỗ của Lục Dương thì không được tự nhiên cho lắm. Lục Dương muốn thoát khỏi vòng tay Kim Ngọc nhưng không biết phải làm sao. Nhìn hai người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ tối qua nên cũng đỡ đi một nỗi lo. Nhưng mà ôm nhau ngủ cả đêm thế này, thể nào tỉnh dậy cô ấy cũng sẽ làm ầm lên nói anh biết thái. Anh lấy tay bóp trán, chỉ muốn gào lên với trời rằng từ nay xin chừa không uống rượu nữa.

Kim Ngọc bắt đầu tỉnh lại một chút, cô bắt đầu thấy kỳ lạ khi vòng tay mình đang ôm ai đó thật lớn và thật ấm. Cô ngẩng mặt lên nhìn Lục Dương, tình cờ anh cũng nhìn xuống cô. Cả hai chớp chớp đôi mắt nhìn nhau, giờ thì Kim Ngọc mới hoảng hồn ngồi bật dậy. Cô vội vàng đứng lên, mà do máu không chạy kịp lên não nên là loạng choạng ngã xuống người anh lần nữa. Lần này cô đè hẳn lên anh, anh vô thức ôm cô.Lục Dương gượng cười nói:

"Cứ từ từ, không phải vội."

"Tôi xin lỗi! Tôi không biết tại sao..."

"Ừ! Tôi biết rồi. Nhưng mà... đứng lên cái đã có được không?"

"À vâng." Kim Ngọc gượng cười

Hai người cuối cùng cũng rời nhau ra. Họ nhìn lại hiện trường tiệc rượu tối qua mà ngao ngán.Kim Ngọc nhìn xuống người mình bộ đồ hôm qua cô mặc vẫn còn nguyên, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm

"Cũng may là không có chuyện gì xảy ra nhỉ?"

"Ừ! Cũng may."

Chỉ mới sáu giờ sáng, hai người tắm rửa thay quần áo mới xong rồi rời khỏi khách sạn. Địa điểm tiếp theo cần đi đến là chùa Hà. Nghe nói chùa này rất linh nên bà và mẹ muốn họ lên chùa cầu duyên. Có lẽ vì chuyện xấu hổ lúc tối mà sáng dậy cả hai chẳng ai nói với ai câu gì.