Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 24




Lướt qua những cung đường nội thành, họ đi vòng qua eo biển. Cả bầu trời xanh ngút ngàn hòa cùng với mặt biển màu xanh thẫm thật là một phong cảnh đẹp không tả nổi thành lời. Đã hơn mười năm, kể từ ngày cha mẹ mất đi, Kim Ngọc chưa từng rời khỏi thành phố. Lần đi biển cuối cùng của cô là với cha mẹ vào lúc năm tuổi. Khi ấy gia đình ba người họ vô cùng hạnh phúc, cha còn nói mỗi năm sẽ đưa cô đi chơi một lần. Chỉ tiếc rằng sau đó cha đã không bao giờ còn có cơ hội đưa cô đi biển nữa.

Nghĩ đến cha mẹ làm Kim Ngọc ngập tràn xúc động, cô rơi nước mắt lúc nào không hay. Lục Dương nhìn thấy lại nghĩ do gió quá lớn làm cô cay mắt nên đã đưa kính mát của anh cho cô. Cô khá ngạc nhiên anh bình thản nói:

"Đeo vào đi, không bụi bay vào mắt bây giờ."

Cô gượng gạo cầm lấy mà không tiện giải thích thêm. Cách quan tâm từng chi tiết nhỏ của Lục Dương khiến Kim Ngọc cảm thấy ấm áp. Xe chạy thẳng vào resort năm sao cao cấp Kingdom. Từ bé đến giờ Kim Ngọc chưa từng thấy khu resort nào cao cấp và sang trọng đến vậy. Bên trong gần như là một thế giới thu nhỏ với tất cả những dịch vụ tiện ích phục vụ cho người có tiền.

Xe chạy thẳng đến khách sạn lớn nhất resort có thiết kế như hình một chiếc vương miện. Cả hai được nhân viên khách sạn xếp hàng tiếp đón cứ như chào đón cán bộ cấp cao, khí thế không khác gì trong những bộ phim truyền hình. Kim Ngọc cảm thấy không tự tin và không thực tế lắm, cô cứ nhìn ngó xung quanh, bước đi đầy vấp váp. Còn đối với Lục Dương thì những chuyện này là bình thường.

Từ đại sảnh lên đến phòng nghỉ VIP của khách sạn hai người không cần động đến một ngón tay, ngay cả việc ấn thang máy và mở cửa phòng cũng có người làm giúp.

Phòng của họ được mở ra với một luồng sáng choáng ngợp như thể cánh cửa mở ra một thế giới mới. Căn phòng nằm ở chính giữa của tòa nhà, nơi cao nhất và có tầm nhìn rộng và đẹp nhất. Cửa sổ bằng kính trong suốt, cường lực rộng và nguyên khối trải dài cao, khí thế không khác gì trong những bộ phim truyền hình. Kim Ngọc cảm thấy không tự tin và không thực tế lắm, cô cứ nhìn ngó xung quanh, bước đi đầy vấp váp. Còn đối với Lục Dương thì những chuyện này là bình thường.

Từ đại sảnh lên đến phòng nghỉ VIP của khách sạn hai người không cần động đến một ngón tay, ngay cả việc ấn thang máy và mở cửa phòng cũng có người làm giúp.

Phòng của họ được mở ra với một luồng sáng choáng ngợp như thể cánh cửa mở ra một thế giới mới. Căn phòng nằm ở chính giữa của tòa nhà, nơi cao nhất và có tầm nhìn rộng và đẹp nhất. Cửa sổ bằng kính trong suốt, cường lực rộng và nguyên khối trải dài. Không ngờ hai phu nhân lại tỉ mỉ đến vậy.

Phòng ngủ thì không phải bàn đến, tuy nhiên vừa mở ra thì đã khiến cho đôi trẻ phải ngượng ngùng vì đã được rải hoa tươi và chuẩn bị nến thơm như một chiếc giường tân hôn.



Người nhân viên có lẽ hiểu được sự bất ngờ của họ nên lập tức giải thích:

"Chủ tịch đã trực tiếp dặn dò chúng tôi chuẩn bị chu đáo cho anh chị. Mong rằng anh chị sẽ hài lòng. Và còn nữa, chủ tịch dặn chúng tôi đưa cái này cho anh chị ạ."

Người nhân viên đưa cho họ một danh sách rất nhiều việc phải làm với nhau trong chuyến du lịch ba ngày hai đêm. Lục Dương đại diện nhận lây, hai người vừa xem xong thì hoàn toàn choáng ngợp. Bà nội của họ hình như không muốn họ được nghỉ ngơi một giây phút nào.

Lục Dương nhìn mặt Kim Ngọc vẫn còn bần thần ngơ ngẩn mà nói

"Tôi còn tưởng sẽ có được một kỳ nghỉ dưỡng thật thoải mái. Nhưng xem ra là còn mệt hơn cả đi làm rồi. Cô nghĩ bản thân sẽ đủ sức làm những chuyện này chứ?"Kim Ngọc nhìn anh, ngập ngừng hỏi:

"Nhất định phải làm hết sao?"

"Đúng vậy đấy, bà nội tôi đã ra lệnh thì không thể làm trái. Tôi chỉ cần thiếu một việc thì sẽ bị bà cho nghỉ việc ngay. Bởi vậy mong cô hợp tác một chút"

Lục Dương hít sâu một hơi rồi thong thả nói với người nhân viên:

"Cô có thể đi được rồi"

"Vâng. Chúc anh chị có một kỳ nghỉ vui vẻ ạ. Có vấn đề gì chỉ cần nhấn chuông hoặc gọi điện cho lễ tân, chúng tôi sẽ xử lý ngay ạ."

Đợi nhân viên rời đi,Kim Ngọc còn chưa kịp làm gì thì đã bị Lục Dương kéo tay ngồi xuống giường. Anh lại đưa điện thoại lên, cô cười như một cái máy để cho anh chụp và gửi về cho gia đình. Công việc này diễn ra một cách máy móc và gượng ép đến vô cùng, Kim Ngọc còn nghe thấy Lục Dương khẽ thở dài sau khi chụp hình xong với cô. Cô thoáng buồn, việc thấy người khác vì chuyện bất đắc dĩ mà phải ở bên mình thật sự không dễ chịu một chút nào.



Nhưng không sao! Cô tự nhủ lòng mình rằng chỉ cần bốn ngày nữa là cả hai có thể giải thoát cho nhau và trở về với cuộc sống bình thường. Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi.

Giọng Lục Dương từ ngoài vọng vào làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Kim Ngọc

"Cô nên thay đồ đi chứ. Chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. Không thể lề mề được đâu."

Lục Dương khoác bên ngoài chiếc áo choàng tắm bằng vải lụa cao cấp màu xanh biển của khách sạn. Kim Ngọc vội vàng đứng dậy cô thắc mắc:"Tôi nên mặc gì bây giờ?"

"Chúng ta sẽ đi du thuyền và lặn ngắm san hô. Cô nên mặc đồ bơi đi."

"Vâng."

Kim Ngọc không rành mấy thứ chơi bời này cho lắm nên quyết định nghe theo sắp xếp của Lục Dương. Cô vào phòng thay đồ rồi anh mới hơi mỉm cười nhẹ. Thấy cô nghe lời mình, tự nhiên anh thấy vui vui. Những bộ đồ hai mảnh mà hai phu nhân chuẩn bị cho Kim Ngọc đều là những bộ rất nóng bỏng. Cô chọn đi chọn lại mãi rồi đành quyết chọn một bộ trông bình thường nhất.

Cả hai vừa bước xuống sảnh thì người nhân viên ban nãy đã đợi sẵn. Cô ấy hướng dẫn họ ra xe riêng của khách sạn rồi chở cả hai người ra bến thuyền.

Chiếc du thuyền cỡ nhỏ nhưng là mẫu thiết kế mới nhất của hãng du thuyền nổi tiếng. Đến cả chiếc du thuyền cũng là màu hồng, bên trên du thuyền có một nhóm nhân viên gồm thợ lặn, thuyền trưởng và đầu bếp và nhân viên để phục vụ họ mọi lúc mọi nơi. Thời tiết ủng hộ lòng người, ngày hôm nay rất hợp cho một chuyến du lịch biển.

Du thuyền lướt sóng đi xa bờ, càng xa biển càng mênh mông và xanh thăm thẳm. Kim Ngọc đứng ở mũi tàu, tận hưởng sự tự do và thư thái của sự giàu có này mang lại. Ai bảo tiền không mua được hạnh phúc chứ! Những thứ xa xỉ làm vui lòng người này cũng có thể cho chúng ta hạnh phúc mà. Được tự do, tận hưởng những dịch vụ cao cấp nhất, bản thân không cần bận lòng về giá cả, chi phí, chỉ cần nhắm mắt và hưởng thụ thôi, đó không phải hạnh phúc là gì?