Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 18




Bên phía Lục Dương, anh cũng nghỉ làm buổi sáng vì mệt nên đầu giờ chiều mới lên công ty, tuy nhiên khi vào thang máy thì không thể ấn số lên tầng Chín. Thẻ nhân viên của anh đã bị từ chối. Anh gọi điện lên cho bộ phận nhân sự thì được báo:

"Thưa sếp, Chủ Tịch đã lệnh cho chúng tôi khóa thẻ nhân viên của sếp rồi ạ. Chủ Tịch dặn chúng tôi nói với sếp rằng có thắc mắc gì thì liên hệ trực tiếp với bà là được ạ."

Lục Dương cạn lời, anh đứng ở sảnh tức mà không biết nói làm sao. Cuối cùng phải gọi ngay cho bà:

"Bà à! Sao lại khóa thẻ nhân viên của cháu vậy ạ?"

"Chuyện lấy vợ quan trọng hơn. Cháu mau quay về Lục Gia ngay cho bà. Chúng ta cần họp gia đình."

Ngay lúc đó ở trạm xe buýt Kim Ngọc cũng nhận được cuộc gọi của bà Hạnh:

"Cháu đang đi làm thêm sao?"

"Dạ không ạ. Cháu vừa nghỉ làm rồi"

"Sao thế hả bà?"

"Tốt, thế thì tốt lắm. Mau về nhà đi, chúng ta cần họp gia đình."

Không biết là có chuyện gì nhưng Kim Ngọc cảm thấy giọng bà Hạnh Nguyên rất nghiêm trọng nên cũng hơi lo. Cô đáp vâng rồi ngồi chờ xe buýt tới. Đúng lúc đó Lục Dương lái xe đi ngang. Anh đã nhìn thấy cô ngồi ở trạm xe buýt, nghĩ cô cũng đang chờ xe để về nhà nhưng lại cảm thấy không nên liên quan đến cô nên lái xe rời đi luôn.



Hai phu nhân kiên quyết phải ghép đôi được cho Lục Dương và Kim Ngọc nên đã bắt hai người về ở chung tại Lục Gia. Lục Dương đành phải đồng ý với bà nội để có thể tiếp tục đi làm tại công ty.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Ngọc đang vội đi ra khỏi nhà để đến trường thì thấy Lục Dương đang đứng đợi mình ở sân, bên cạnh là chiếc xe hơi đời mới siêu xịn của mình. Cô ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì Lục Dương đã nói:

"Bà nội bắt tôi phải đưa cô đến trường. Mau lên xe đi."

Anh tỏ ra khá lãnh đạm và khó chịu. Anh vòng qua ghế lái, không thèm cả mở cửa xe cho cô. Kim Ngọc biết đây là yêu cầu của bà Hạnh nên cũng không có ý kiến gì.

Trên đường đến trường, Lục Dương vừa lái xe vừa nói

"Để tôi an ổn làm việc thì cô nên hợp tác một chút. Bà nội bảo làm gì thì cứ làm nấy, nếu cô dám làm gì đó ảnh hưởng đến công việc của tôi thì biết tay tôi đó."

Kim Ngọc không muốn đôi co, cô cũng đáp chẳng mấy vui vẻ:

"Tôi biết rồi, anh không phải dặn dò mãi thế."

Lục Dương nhìn Kim Ngọc trong gương chiếu hậu rồi nói:

"Tại sao bà và mẹ tôi lại thích cô đến vậy? Rõ ràng tính nết cô rất khó ưa mà."

Ấn tượng của Lục Dương về Kim Ngọc là một cô nhân viên đã hất cà phê vào người khách. Ngủ qua đêm với trai lạ xong không hề hoang mang mà còn cãi tay đôi. Rõ ràng cô cũng bướng bỉnh và ghê gớm chứ không phải hiền lành gì.



Kim Ngọc cười hắt ra, cô khoanh tay nhìn Lục Dương đầy diễu cợt:

"Biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy."

Vừa hay xe dừng lại ở cổng trường. Lục Dương ấm ức ra mặt:

"Này! Cô nói ai là ma?"

Kim Ngọc đeo ba lô vào rồi đáp:

"Ai nhận thì là của người đó"

Sau đó cô vội bước xuống xe làm Lục Dương vô cùng bực mình. Chưa từng có cô gái nào dám coi thường anh như cô. Cô đúng là không biết nhìn người mà.

Kim Ngọc còn chưa bước qua cổng trường thì gặp Tử Kiệt. Anh ta chặn đường cô, làm ra vẻ lo lắng:

"Kim Ngọc! Hôm qua đến giờ sao em không nghe máy của anh vậy? Có chuyện gì xảy ra với em sao?"