Lục Dương và Kim Ngọc ngồi cạnh nhau, đối diện họ là bà Kiều. Đôi nam nữ vẫn đang lườm nhau tóe lửa, chỉ có ánh mắt của phu nhân là thâm trầm khó đoán.
Kim Ngọc và Lục Dương cùng nhìn ra bà Kiều. Kim Ngọc mếu máo, Lục Dương ấm ức:
"Mẹ! Cô ta là ai?"
Kim Ngọc nghe cái tên đàn ông kia gọi bà Kiều Uyên gọi là mẹ thì còn kinh hồn bạt vía hơn:
"Mẹ? Mẹ sao?" . Tên đàn ông đó còn gọi bà Kiều Uyên là mẹ, vậy mà cái tên đáng ghét kia lại là con của bà Kiều. Trời má tình huống gì đây, nhân duyên chết tiệt gì vậy trời. Kim Ngọc, giờ cô chỉ ước có thể tàng hình đi ngay thì tốt.
Bà Kiều Uyên sau một lúc im lặng quan sát thì nói:
"Sao tự nhiên con lại về nhà?"
Lục Dương ngớ người, uất ức đáp:
"Mẹ! Từ bao giờ mà con về nhà thì phải báo thế ạ? Đây không phải nhà của con nữa rồi sao?"
Bà Kiều ung dung khoanh tay trước ngực nhìn con trai mà đáp:
"Qua mười tám tuổi thì đây không còn là nhà của con nữa, dĩ nhiên muốn đi muốn đến phải thông báo rồi. Hơn nữa hai năm nay con có về nhà ngủ bao giờ đâu, sao bây giờ lại về?"
"Mẹ! Chuyện đó bây giờ đâu có quan trọng. Quan trọng là cô ta" - Lục Dương chỉ tay về phía Kim Ngọc đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn bà Kiều
"Cô ta là ai mà dám vào phòng của con?"
Bà Kiều ung dung đáp:
"Đó không còn là phòng của con. Phòng đó là của Kim Ngọc. Con mới là đứa xâm phạm bất hợp pháp đó."
"Từ khi nào mà phòng của con lại thành phòng của người khác thế?"
"Nhà mẹ, mẹ muốn cho ai ở phòng nào còn phải hỏi ý kiến của con à? Nhưng mà thế này cũng tốt. Mẹ có cớ để giữ Kim Ngọc ở lại nhà chúng ta mãi mãi rồi."
Nghe đến đây đôi nam nữ đều tá hỏa như nhau:
"Sao cơ ạ?"
Bà Kiều dịu dàng, ngọt ngào nhìn Kim Ngọc nói:
"Kim Ngọc! Chuyện này biết là rất gấp nhưng mà có lẽ ông trời đã định rồi. Gia đình bác sẽ chịu trách nhiệm với con. Mong con có thể chấp nhận làm con dâu của bác."
Lục Dương lên tiếng:
"Mẹ à!"
Bà Kiều cau mày ngắt lời:
"Con ngồi im đó. Không tới lượt con lên tiếng."
Bà quay qua nói với Kim Ngọc vẫn với thái độ dịu dàng:
"Thế nào Kim Ngọc? Con đồng ý làm con dâu của bác nhé?"
Kim Ngọc vẫn còn đang rất hỗn loạn, cô không biết phải nói thế nào cả. Còn Lục Dương thì bật cười vì không thể tin nổi, anh nói:
"Chuyện nực cười gì thế này? Mẹ! Thời nào rồi mà ngủ với nhau một đêm rồi bắt cưới thế hả mẹ? Chẳng phải như người ta thì chỉ cần trả một khoản tiền bồi thường là xong rồi sao?"
Lời anh nói khiến Kim Ngọc chấn động, mặt cô tái đi, có gì đó đâm vào tim cô khiến mặt cô đơ ra. Bà Kiều tức giận đập bàn nói:
"Con có biết mình đang nói cái gì không hả? Bồi thường? Con nghĩ bồi thường là xong à? Đời người con gái của người ta mà con nói nhẹ nhàng thế à?"
Bà Kiều lấy điện thoại mở ra những tấm ảnh chụp hiện trường giường ngủ ban nãy ra cho Lục Dương xem:
"Con xem đi! Con đã làm những gì?"
"Đàn ông có gan làm mà không có gan chịu à?"
Mặt Kim Ngọc nóng bừng bừng. Lần đầu của cô đã mất cho người đàn ông không hề quen biết. Đã thế còn bị coi như gái qua đường, anh ta còn đòi bồi thường bằng tiền. Kim Ngọc nghẹn ngào nói:
"Bác Kiều! Cháu... cháu không sao đâu ạ. Cháu không cần..."
Lúc này giọng bà Hạnh Nguyên ở cầu thang vang lên:
"Mới sáng sớm có chuyện gì mà ồn ào vậy hả?"
Lục Dương mừng rỡ vì tìm thấy vị cứu tinh của đời mình. Anh nhanh chóng lại đỡ bà nội vì anh biết bà sẽ không để đứa cháu đích tôn này chịu thiệt đâu.