Hợp Đồng Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 8: Thẩm gia




Buổi trưa, Thẩm Hạo Quân thật sự đến đón cô, các nhân viên trong khách sạn đều kinh ngạc khi nhìn thấy anh.

Tin tức trên mạng nhiều vô số kể, nhưng bây giờ họ nhìn thấy, đúng thật là đã mở rộng tầm mắt. Ngọc Chiêu Vân cũng quá may mắn đi, được người như anh để ý đến. Nhưng ai biết được, đây chỉ là giả vờ để che mắt thiên hạ!

Ngọc Chiêu Vân vừa hay tin Thẩm Hạo Quân đến đón, cô đã nhanh chóng thu xếp đồ đạc, để anh chờ lâu cũng không hay cho lắm!

...

Thẩm Hạo Quân được nhân viên tiếp đón chu đáo, dù sao cũng là chồng của giám đốc, họ lấy lòng một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Anh chẳng thèm quan tâm họ chu đáo thế nào, mục đích anh đến đây là muốn đón vợ đi ăn trưa! Ánh mắt không hay nhìn thấy người không muốn gặp, vậy mà người đó lại đích thân đến chỗ anh chào hỏi:

_ Hạo Quân, anh cũng ở đây sao? Trùng hợp thật đó!

_ Không trùng hợp, tôi đến đón vợ tôi.

_ Vợ? Chính là Ngọc Chiêu Vân, cô vợ tin đồn trên mạng xã hội sao?

Thẩm Hạo Quân lạnh lùng nhìn Phạm Thị, không muốn mất thời gian với người cố chấp như cô ta. Dù sao Phạm gia cũng chỉ là gia tộc nhỏ, không có gì đáng lo ngại.

Phạm Thị lại không muốn buông tha con mồi béo bở là Thẩm Hạo Quân. Hành động tiếp theo của cô ta, vô tình để lọt vào mắt của Ngọc Chiêu Vân.

_ Hạo Quân, anh cũng nên niệm tình chúng ta đã từng quen biết, đừng né tránh em mà!

_ Tránh ra.

Phạm Thị ngồi cạnh anh, không chút liêm sỉ ôm lấy cổ anh. Hành động này lại khiến cho những người có mặt ở đó, phải ngạc nhiên đến kinh ngạc.

Thẩm Hạo Quân nhẫn tâm đẩy Phạm Thị xuống sàn, đứng lên phủi phủi áo rồi nhìn cô ta, lớn tiếng cảnh cáo:

_ Phạm Thị, cô có tin ngay bây giờ, Phạm thị phá sản không? Tốt nhất là biết điều một chút, tránh xa người đã có vợ như tôi! Nếu không thì đừng trách.

_ Quân.

_ Hạo Quân, anh...

Giọng nói ngọt ngào của Ngọc Chiêu Vân vang lên phía sau, khiến cho cơn tức giận của Thẩm Hạo Quân vơi đi không ít. Anh quay người, đưa tay kéo cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:

_ Thấy hết rồi sao?

_ Ừm!

_ Ngoan, đừng để bụng, chúng ta đi ăn trưa.

Ngọc Chiêu Vân gật đầu, liếc mắt nhìn Phạm Thị, lè lưỡi chọc quê cô ta rồi cùng anh rời đi! Trà xanh gì đó, chồng cô một tay đánh bay được!

Người khác có chồng đẹp, cứ lo nghĩ nên giữ thế nào! Còn cô có chồng đẹp, không cần giữ, chính anh cũng giữ được thân mình.

...



Trong xe, Tạo Hòa ngồi phía trước mà toát mồ hôi lạnh. Chỉ vì bị Phạm Thị chạm vào, Thẩm Hạo Quân đã thẳng tay vứt bỏ chiếc áo đáng giá một tháng lương của anh ta.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta không thể sống theo chủ nghĩa của Thẩm Hạo Quân. Ngoài Ngọc Chiêu Vân ra, còn ai có gan chạm vào thân thể ngàn vàng của anh đâu chứ?

Ngọc Chiêu Vân nhìn Tạo Hòa, như nhớ đến chuyện gì đó, vội hỏi anh ta:

_ Thư kí Tạo, chẳng phải hôm nay anh được nghỉ sao? Sao bây giờ lại ở đây?

_ Phu nhân, tôi là bất đắc dĩ nên mới đi làm. Nhưng làm ngày cuối tuần, tiền lương được nhân đôi, nên chấp nhận được!

_ Vậy anh không đi chơi cùng người yêu sao?

_ Cậu ta yêu công việc hơn cả anh. Làm gì có người yêu chứ?

Ngọc Chiêu Vân gật đầu, trong đầu chợt suy nghĩ:"Những người cuồng công việc, đều cưng chiều vợ như Thẩm Hạo Quân sao? Nếu vậy, Tạo Hòa cũng giống với anh?"

...

Sau giờ trưa, Thẩm Hạo Quân đưa Ngọc Chiêu Vân về Thẩm gia ra mắt gia đình. Lâm Chân cũng đã gọi điện muốn cháy máy của anh luôn rồi! Tạo Hoà cũng đã được ân xá về nhà nghỉ ngơi, nên không gian riêng tư này là của hai người.

Ngọc Chiêu Vân đang nhắn tin với cô bạn cứng đầu Thẩm Tịch Y. Vậy mà cô ấy không hỏi lí do cô muốn cô ấy chia tay là gì, mà trực tiếp vứt bỏ anh người yêu xấu số, Dương Long. Và đặc biệt là đang chuẩn bị để bay về nước.

Ngọc Chiêu Vân mỉm cười hài lòng, nụ cười khiến cho Thẩm Hạo Quân chú ý đến! Anh đưa tay búng nhẹ trong không trung, khiến cô giật mình quay sang nhìn anh, hỏi:

_ Có chuyện gì sao?

_ Nhắn tin với ai mà lại cười vui như vậy?

_ Với YY, cậu ấy chuẩn bị về nước rồi!

_ Vui đến vậy sao?

_ Tất nhiên, cậu ấy bỏ em đi lâu như vậy, không vui mới lạ.

Thẩm Hạo Quân ngây ngốc nhìn nụ cười hồn nhiên của cô. Nhất thời liên tưởng đến lúc cô biết được mối quan hệ của anh và Thẩm Tịch Y.

...

_ Nè, mau chuẩn bị nhanh một chút, Hạo Quân sắp về đến rồi! Nè quản gia, ông chuẩn bị nước dâu, con dâu tôi không uống được nước cam. Chú ý một chút, con bé dị ứng với rau mùi, không được để vào đồ ăn đấy nhá! Các người cuống lên cái gì? Tôi còn không cuống đây này!

_ Phu nhân, là bà cuống lên đấy!

_ Là tôi cuống sao? Mọi người làm tiếp đi!

Lâm Chân xinh đẹp trong bộ sườn xám, thân hình mảnh mai và gương mặt xinh đẹp không góc chết của bà, chẳng khác nào gái đôi mươi cả!

Từ ngày Thẩm Trạng Đình mất, bà cũng chỉ ở vậy đến bây giờ. Nhan sắc càng thăng hạng, khiến cho người ngoài nhìn vào, không nghĩ bà đã chạm mốc năm mươi tuổi.



Bà mong con dâu đến nổi, ăn không ngon ngủ không yên, khi nghe tin Thẩm Hạo Quân kết hôn bí mật. Bà còn vui hơn cả anh, chỉ mong mau chóng đem con dâu về mà cưng chiều.

...

_ Phu nhân, phu nhân. Thiếu gia đưa thiếu phu nhân về rồi!

_ Về rồi sao? Mau vào trong đem nước, trái cây và bánh ra đây! Tôi phải đi đón con dâu rồi!

Lâm Chân chạy nhanh ra sân, vừa nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân, bà đã không kiềm được mà chạy đến ôm lấy cô, vui vẻ nói:

_ Con dâu của mẹ, chào mừng con đến với Thẩm gia.

_ Con chào mẹ.

_ Aiya, giọng nói quá ngọt ngào. Mau, mau vào trong với mẹ.

Ngọc Chiêu Vân ngó mắt sang Thẩm Hạo Quân, chỉ thấy anh nhún vai bất lực. Tình huống này đến anh cũng không lường trước được, không thể thay cô ra mặt.

Lâm Chân kéo cô vào trong, trên môi không ngừng nở nụ cười mãn nguyện. Ngọc Chiêu Vân cũng không cảm thấy khó chịu với những hành động và cái động chạm của bà. Ngược lại, cô còn cảm thấy Lâm Chân rất giống mẹ cô. Chỉ là không tăng động như bà.

Lâm Chân ghim cho cô miếng trái cây, sau đó nhẹ nhàng hỏi chuyện:

_ Vân Nhi sao? Xưng hô như vậy có được không nào?

_ Dạ được!

_ Aiya, sao mà dễ thương quá vậy? Vân Nhi, con đang làm gì, ở đâu?

Ngọc Chiêu Vân cố gắng nhai hết miếng trái cây trong miệng, sau đó đáp lại bà:

_ Con đang làm quản trị khách sạn, là giám đốc của Đông Chiêu.

_ Thật vậy sao? Con gái nhỏ tuổi đã thành công như vậy, đúng là thiên tài. Con thật sự rất giống Tuyết Nghi.

_ Con có nghe mẹ con kể về mẹ, lúc trước còn đỡ đẻ cho mẹ.

_ Đúng vậy! Cả Hạo Quân và YY đều được mẹ con đỡ đẻ.

_ Khụ khụ...

Thẩm Hạo Quân bất ngờ ho nhẹ, khi nghe Lâm Chân nhắc đến Thẩm Tịch Y. Cả hai đều hướng mắt nhìn anh, không thấy anh có hành động gì nữa, cô quay lại hỏi Lâm Chân:

_ Mẹ, con còn nghe nói, ba đã hứa hôn cho con và Quân, chuyện này là thật ạ?

_ Con biết luôn sao? Ban đầu mẹ cũng muốn đến hỏi chuyện này, nhưng ba con mất sớm, chỉ sợ ba mẹ con không còn nhớ đến nữa!

_ Mẹ, chẳng phải bọn con đã kết hôn rồi sao? Mẹ đừng áy náy như vậy!

Thẩm Hạo Quân càng nghe, nụ cười trên môi anh càng tươi. Hoá ra mọi chuyện là do ông trời sắp đặt, là duyên số nên mới chấp nhận kết hôn hợp đồng. Bây giờ thì anh đã hoàn toàn tin vào mắt nhìn của mình, đúng là hoàn hảo đến lạ.