Thời Đình nhíu mày, hết nhìn Thẩm Hạo Quân rồi lại nhìn Thời Địch, khó hiểu lên tiếng hỏi:
_ Rốt cuộc hai người nói chuyện gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả!
_ Hạo Quân và Chiêu Vân, bọn họ chỉ là quan hệ kết hôn hợp đồng.
_ Kết hôn hợp đồng?
Thời Địch vội bịt miệng Thời Đình, đứa em trai này của anh ta, không tinh ý một chút nào cả! Chuyện này để người khác biết, chẳng khác nào là tin mật đem cho giặc biết?
Thẩm Hạo Quân im lặng, vừa ngước lên, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Anh vội lấy điện thoại ra, gọi điện cho người đó, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
_ Alo, anh hai?
_ Cái bàn phía mười giờ, mau đến đây!
Thẩm Tịch Y nhìn theo hướng Thẩm Hạo Quân vừa nói, nhìn thấy cả ba người, cô ấy nhanh chân đi đến. Nhìn hai anh em họ Thời, mỉm cười một cái rồi nhìn sang Thẩm Hạo Quân, hỏi:
_ Anh gọi em làm gì? Em đang có hẹn với bạn.
_ Ngồi xuống trước đã!
Thẩm Tịch Y nhìn bầu không khí trước mắt, liền hiểu ra có chuyện không hay! Cô nhìn Thời Đình và Thời Địch, nhướn mày thắc mắc:
_ Có chuyện gì sao?
_ Vợ chồng nhà họ cãi nhau rồi!
_ Anh hai, Vân Nhi, cậu ấy ở phòng riêng số năm hai không!
Thẩm Hạo Quân vừa định uống cạn ly rượu trên tay, lời nói của Thẩm Tịch Y làm anh ngưng lại. Nhanh tay đặt xuống bàn rồi đi theo quán tính của đôi chân.
Thời Đình và Thời Địch đưa mắt nhìn Thẩm Tịch Y, chỉ thấy cô ấy nhếch mép cười nguy hiểm. Sau đó tự nhiên cầm ly rượu của Thẩm Hạo Quân lên uống.
Không cần hỏi họ cũng biết, cô gái Thẩm Tịch Y này đã biết chuyện, chỉ là hẹn ở nơi mà Thẩm Hạo Quân thường lui tới, để họ có thể tự nói chuyện với nhau.
...
Thẩm Hạo Quân chầm chậm bước đi trên hành lang, phía trước anh là hai người phục vụ, nói về một chuyện gì đó, lại khiến anh phải kéo họ lại để hỏi chuyện.
_ Căn phòng năm hai không đó, vừa nãy còn thấy một cô gái đi vào! Bây giờ lại có hai người đàn ông, chẳng biết là làm chuyện gì, bên trong lại rất ồn ào.
_ Căn phòng năm hai không? Cô gái đi vào rất xinh đẹp nha! Chắc là họ...
_ Anh gì ơi, cho tôi hỏi?
Hai người phục vụ dừng bước, lịch sự cúi chào một cái, sau đó hỏi lại:
_ Anh muốn hỏi gì?
_ Cô gái hai người vừa nói, có phải cao khoảng một mét năm mươi lăm không? Gương mặt tròn, còn có... mặc váy màu đen.
_ Chính là cô ấy! Vừa nãy tôi còn đem rượu đến đó! Khi phục vụ phòng khác, thì thấy hai người đàn ông đi vào! Anh hỏi làm gì vậy?
_ Cảm ơn!
Thẩm Hạo Quân chỉ kịp nói câu cảm ơn, sau đó chạy nhanh đến căn phòng năm hai không mà họ vừa nói. Trong lòng đã như lửa đốt, chỉ sợ đến muộn, người bên trong liền không còn nữa!
Bụp.
Cánh cửa không may mắn bị Thẩm Hạo Quân đạp mạnh. Gương mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy sát khí của anh, khiến người bên trong một phen kinh sợ.
Anh từ từ đi vào, ánh mắt vừa chạm vào hai tên đàn ông kia, đã tức giận, đi đến muốn đấm cho hai người họ một trận.
Nhưng khi định hình lại cảnh trước mắt, chẳng khác nào một mớ hỗn độn. Cứ như vừa rồi ở đây đã diễn ra một cảnh đánh nhau hết sức là kịch liệt.
Hai người kia vừa nhìn thấy người đi vào, đã như vị cứu tinh, chạy đến ôm đùi anh, khóc lóc cầu xin:
_ Thẩm thiếu, anh nói giúp bọn tôi một tiếng đi mà! Bọn tôi là vô tình đi nhầm phòng, lúc nãy uống nhiều nên không phân biệt được! Vậy mà vợ anh lại ra tay tàn độc như vậy! Đánh bọn tôi ra nông nỗi này!
_ Phải phải! Thẩm thiếu, cô ấy còn không nghe bọn tôi giải thích nữa!
Thẩm Hạo Quân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngọc Chiêu Vân, liền hiểu họ không nói dối. Anh bất lực day day huyệt thái dương, ngoắc tay bảo họ mau ra ngoài!
Như được ân xá, họ chạy trối chết ra khỏi phòng, không hề ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một lần!
Thẩm Hạo Quân đi đến đóng chặt cửa lại, quay trở vào trong ngồi cạnh cô. Ánh mắt anh liếc sang cánh tay bị thương của cô, đưa tay muốn chạm vào, liền bị cô rút lại.
Nhìn hiện trạng trước mắt, chắc chắn là cô đang trút giận đây mà! Hai người kia không thể phản bác, bởi vì cô là vợ của Thẩm Hạo Quân anh. Xem như cũng biết điều, làm cô bị thương ít, nếu không thì đến cái mạng nhỏ cũng không còn.
Thẩm Hạo Quân thở dài, lên tiếng nói vu vơ, nhưng là muốn cho người nào đó nghe thấy!
_ Bay sang Singapore là vì thăm một người bạn. Cô ấy đã có chồng, không phải là cô gái độc thân. Cô ấy bị bệnh khối u trong não, lúc mới qua thì vẫn bình thường, còn có thể chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Ngọc Chiêu Vân dần hiểu chuyện, hóa ra là cô hiểu lầm anh. Nhưng cũng do anh không giải thích, cô cũng đã biết chuyện gì đâu?
Thẩm Hạo Quân ngừng một chút, tự nhiên uống cạn ly rượu của cô, rồi nói tiếp:
_ Sang ngày hôm sau, chẳng biết chuyện gì, khối u lành tính chuyển thành khối u ác tính. Sau đó thì không cứu được nữa! Cô ấy được đưa về nước mai táng, năm nay cũng chỉ mới hai mươi sáu.
Giọng nói thay đổi bất thường của anh, khiến cô trở tay không kịp. Cô đưa tay nắm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi:
_ Cô gái đó rất hạnh phúc, khi có cả anh và chồng cô ấy ở bên cạnh. Xin lỗi, vì đã không nghe anh giải thích.
_ Em hiểu được là tốt. Ngoan, mau lại đây!
Thẩm Hạo Quân ôm chặt cô trong lòng, môi bất giác cong lên, gương mặt đẹp trai của anh càng trở nên nguy hiểm.
Ngọc Chiêu Vân lại không nhìn ra được, anh chính là dùng chiêu lạc mềm buộc chặt để giữ cô. Nhưng chuyện anh nói là sự thật, cũng không thêm không bớt chuyện gì!
Nhưng có thể lợi dụng chuyện này, để cô xích lại gần anh một chút, thì cũng rất tốt.
Cô đẩy nhẹ anh ra, ngước nhìn anh một cái, sau đó ngây thơ hỏi:
_ Rốt cuộc chuyện hợp đồng, là có thật hay không?
_ Tại sao không?
_ Nhưng em chưa xem qua.
_ Đấy là do em, cũng không thể trách anh được! Điều khoản và nội dung anh đều ghi rất rõ, không hề làm mờ cái gì!
Ngọc Chiêu Vân ngồi xích ra xa, nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ, tiếp tục hỏi anh:
_ Anh bày trò để em kí hợp đồng? Nếu không thì anh cũng không nhanh như vậy mà kết hôn hợp pháp.
_ Em biết rồi thì sao? Chúng ta cũng không thể ly hôn. Bây giờ có đem hợp đồng hôn nhân đó đến tòa án, họ cũng chỉ nghĩ chúng ta cãi nhau đến úng não rồi!
_ Anh...anh được lắm! Nhưng...tại sao lại phối hợp với em, rõ ràng hợp đồng là có hay không, cũng không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta cãi nhau. Anh việc gì phải hùa theo em, đem hợp đồng ra nói chuyện?
Thẩm Hạo Quân vòng tay ôm eo cô, đưa sát mặt vào mặt cô, khẽ nói, hơi ấm từ lời nói của anh phả vào mặt cô, khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng.
_ Không như vậy, anh cũng không hiểu được trái tim của mình. Vân Nhi, anh yêu em.
Ngọc Chiêu Vân như không tin vào tai mình đã nghe cái gì! Cô thẩn thờ giây lát, hai mắt mở lớn nhìn Thẩm Hạo Quân. Cho dù không muốn tin cũng phải tin, anh vừa tỏ tình với cô.
Thẩm Hạo Quân không đợi cô kịp phản ứng, anh liền cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng đi từ ngoài vào trong.
Ngọc Chiêu Vân từ từ nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ anh, rồi triền miên cùng nụ hôn anh trao.