Trong nhà hàng, Thẩm Tịch Y đã nhìn ra vẻ mặt phấn chấn của Ngọc Chiêu Vân, sau đó lại nhìn đống đồ ăn đang vơi đi trên bàn. Cô ấy lắc đầu bất lực, đúng là chỉ có đồ ăn mới thay đổi được con người ta.
Thẩm Tịch Y lại thăm dò Ngọc Chiêu Vân, muốn thật sự biết cô có thích Thẩm Hạo Quân không?
_ Vân Nhi, cậu cứ vậy mà bỏ mặc Thẩm Hạo Quân ở Singapore cùng người phụ nữ đó sao?
_ Không thì sao? Mình cũng đâu rảnh bay đến đó làm gì? Lỡ như anh ta nói không quen mình, chẳng phải mình phải đội quần đi về sao?
_ Nhưng...
Thẩm Tịch Y không muốn phá hỏng bầu không khí này của cô, nên đành im lặng cho qua. Nói cô bạn này ngốc, Thẩm Tịch Y cũng tin, chứ đừng nói cô ấy thích Thẩm Hạo Quân.
Ngọc Chiêu Vân ngước nhìn Thẩm Tịch Y, nhíu mày hỏi:
_ YY, cậu bị sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?
_ Không phải, chỉ là mình nhớ đến Dương Long.
_ Nhớ? Anh ta có gì để cậu nhớ chứ?
Thẩm Tịch Y thở dài, vội trả lời cô:
_ Sau khi mình chia tay, anh ta vẫn cứ bám lấy mình. Còn hỏi, có phải cậu là người đã xúi mình chia tay anh ta không? Còn lớn tiếng chửi cậu giữa đám đông.
_ Anh ta dám chửi mình? Được lắm, mình chưa tính chuyện cũ, anh ta lại cả gan gây thù mới. Đợi anh ta về nước, mình tính luôn cả thù mới lẫn nợ cũ.
Thẩm Tịch Y khó hiểu, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, pha lẫn tò mò. Ngọc Chiêu Vân bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Tịch Y, nhỏ giọng hỏi:
_ Cậu nhìn mình làm gì? Mặt mình dính gì sao?
_ Cậu và Dương Long có thù gì sao?
_ Chính là cái chuyện mình bị điểm kém của giáo sư Lý, điểm kiểm tra cuối kỳ đấy! Cậu ta chơi khăm mình, tráo đổi bài kiểm tra của mình, khiến mình bị chỉ trích.
_ Làm sao có thể?
_ Hôm đó mình quên ghi tên, nên có cơ hội để hắn làm thế!
Thẩm Tịch Y tức giận, nhưng lại nhớ đến chuyện gì đó, vội hỏi:
_ Anh ta hơn mình một tuổi. Sao lại học cùng với cậu?
_ Thì năm hai đại học cậu đi du học, anh ta bị kém một môn nên ở lại học năm ba, khi đó mình cũng vừa lên năm ba. Đến năm tư thì xảy ra chuyện, anh ta cũng bỏ đi du học, khiến mình tức chết đi được!
_ Sao cậu không nói với mình?
_ Có biết anh ta học cùng trường với cậu đâu?
Thẩm Tịch Y thở dài, rốt cuộc bộ não của Ngọc Chiêu Vân là chạy vòng quanh như Trái đất sao? Lúc cần thông minh lại không thấy, lúc không cần thì như thiên tài chuyển thế không bằng.
...
Reng reng...
Thẩm Hạo Quân cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tên gọi đến, anh đã không ngần ngại mà bắt máy, giọng nói dịu dàng vang vọng trong điện thoại.
_ Alo, điện anh làm gì?
_ Anh hai, anh đi đâu thế hả? Làm chị dâu em buồn như vậy, anh vui lắm sao?
_ YY, anh có chút việc ở Singapore, khi về sẽ giải thích sau!
_ Giải thích cái con khỉ. Vân Nhi bảo, anh quy phạm hợp đồng, để người phụ nữ khác chiếm lấy tâm trí của anh. Nói thử xem, người đó là ai?
Thẩm Hạo Quân đưa mắt nhìn Long Thiên Ngọc, xoa xoa huyệt thái dương, rồi đáp lời Thẩm Tịch Y:
_ Khi về sẽ nói với em. Cúp đây!
_ Anh hai, anh hai. Tức chết mình mà!
Thẩm Tịch Y đi xuống lầu, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Chân. Quản gia thấy cô ấy khác thường, vội đi đến hỏi:
_ Cô chủ, cô muốn tìm phu nhân sao?
_ Mẹ con đâu rồi bác quản?
_ Phu nhân vừa ra ngoài, cô có gì căn dặn sao?
Thẩm Tịch Y thở dài, lắc đầu một cái rồi quay người đi lên lầu! Trong lòng đã như lửa đốt, chẳng biết Thẩm Hạo Quân đi khi nào về! Cứ vậy để cho Ngọc Chiêu Vân một mình, chẳng khác nào là thả quỷ dữ đâu chứ?
...
Sáng hôm sau, trong văn phòng đầy lạnh lẽo, bên ngoài nắng ấm, nhiệt độ khiến người khác có hứng thú để đi biển.
Ý Nhi vừa vào cửa, đã cảm nhận được sự khác thường trong căn phòng này! Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cầm theo tài liệu đến đặt trên bàn, nhỏ giọng nói:
_ Giám đốc, đây là những gì em cần.
_ Hà La?
_ Phải, là của cô ta.
Ngọc Chiêu Vân cầm lên xem, sau đó lại đặt về chỗ cũ, ngước nhìn Ý Nhi, lạnh lùng nói:
_ Mở cuộc họp.
_ Được!
Ý Nhi rời đi rất nhanh, vừa ra khỏi cửa, nhiệt độ đã trở lại bình thường. Chẳng biết giám đốc của cô ta bị gì, lại tỏ ra sát khí bức người như vậy! Nếu không phải Ý Nhi theo Ngọc Chiêu Vân từ lúc mở Đông Chiêu, thì có lẽ đã sợ để chạy mất dép rồi!
Ý Nhi nhanh chân đi thông báo cho các quản lý, nhanh chóng đến phòng họp gấp. Nếu chậm trễ, không phải một mình Hà La bị trách phạt, mà cả đám bọn họ cũng như vậy!
...
_ Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao phải họp gấp như vậy?
_ Không phải là có chuyện gì đó gấp lắm chứ? Biết đâu lại thông báo tăng lương thì sao?
_ Cô nằm mơ sao? Sáu tháng mới được tăng lương, nhưng phải theo tính chất công việc nữa! Cô vừa mới tăng tháng trước, tháng này lại muốn tăng sao?
_ Ai biết đâu được? Lỡ như tôi làm việc quá tốt, giám đốc thấy được nên tăng thì sao?
_ Mơ chuyện viễn vông.
Trong phòng họp đã đầy ắp người, ghế ngồi cũng đã hết, chỉ chờ người chủ trì cuộc họp là có thể bắt đầu.
Cộp, cộp, cộp...
Tiếng giày cao gót va chạm với nền đá hoa cương, tạo nên tiếng động lớn. Người trong phòng vừa nghe thấy, liền biết người chuẩn bị đến là ai!
Ngọc Chiêu Vân ngồi vào ghế giữa, những người bên dưới đứng lên, lớn tiếng hô:
_ GIÁM ĐỐC.
_ Ngồi xuống đi! Quản lý Hà, bản báo cáo tôi bảo chị làm, đã làm xong chưa?
_ Giám đốc, tôi đã làm xong rồi!
Hà La mang đến cho Ngọc Chiêu Vân, cô vừa nhìn vào đã không nhẫn nại, thẳng tay hất văng xuống sàn, cũng không muốn xem bên trong có nội dung gì!
Hà La bất ngờ trước hành động của cô, luống cuống nhặt báo cáo lên, tức giận nói lớn:
_ Giám đốc, cô không xem bên trong có gì, nội dung ra sao, cứ vậy hất văng nó đi! Cô không tôn trọng nhân viên, quản lý như tôi cô cũng nên tôn trọng chứ?
Ngọc Chiêu Vân nhàn nhã gõ gõ ngón tay lên bàn, tạo tiếng động lớn, muốn áp đảo tiếng hơi thở của những người bên dưới.
Cô chỉ tay vào bản báo cáo, nhướn mày lạnh lùng, từ từ lên tiếng hỏi Hà La:
_ Muốn tôi tôn trọng chị sao? Vậy được, chỉ cần chị trình bày từ đầu đến cuối, những gì có trong bản báo cáo đó! Tôi chấp nhận giao quyền giám sát công trình ở khu vực phía Đông cho chị. Thế nào? Chị dám cược không?
Hà La bấu chặt tay vào váy, lo lắng nhìn xuống một người quản lý khác! Sau đó ngước lên nhìn Ngọc Chiêu Vân, tuyên bố:
_ Được, giám đốc, cô nói được làm được, nếu không thì không được các nhân viên khác tôn trọng đâu!
_ Giám đốc bị sao vậy? Quyền giám sát công trình khách sạn phía Đông và công trình khách sạn ở mảnh đất rồng vàng, nó quan trọng như nhau đấy!
_ Thật vậy sao? Nếu để vào tay Hà La, chẳng khác nào để cô ta hủy hoại Đông Chiêu đâu chứ?
...
Hà La hiên ngang đi lên đứng cạnh máy chiếu, kết nối với màn hình lớn, rồi bắt đầu trình bày bản báo cáo. Giọng nói thánh thót của cô ta, khiến Ngọc Chiêu Vân cười nhạt.
Một lúc lâu, Hà La báo cáo xong liền nhìn xuống Ngọc Chiêu Vân, chỉ thấy cô nhếch mép cười một cái, khiến cô ta phải sợ hãi đôi chút!
Hà La cố gắng trấn tĩnh bản thân, lớn giọng hướng về phía Ngọc Chiêu Vân, nói:
_ Giám đốc, cô thấy bản báo cáo này của tôi thế nào?
_ Báo cáo của cô? Vậy tại sao ở chỗ tôi, lại có một bản y như vậy? Còn là nộp cho tôi vào hai ngày trước!
_ Giám đốc, chuyện này...
_ Hà La, chị leo lên được chức quản lý này, chắc cũng phải cực khổ đút lót và uy hiếp người khác nhở?
Hà La lắc đầu, cố gắng biện minh cho mình:
_ Giám đốc, chuyện này tôi không biết gì hết? Cô xem xét lại đi mà!
_ Cô bị sa thải rồi! Bằng chứng tôi đã điều tra và xem xét, muốn xem thì... Ý Nhi, cho cô ta tâm phục khẩu phục đi!