Linh Đan há miệng thở dốc, bất lực nhìn lưỡi dao sắc bén kia sắp cắm vào ngực mình, miệng vẫn không thoát ra được chữ nào. Một bóng người khác nhanh như chớp chắn trước mặt bảo vệ cô, ngăn cản hung khí tới gần. Trong đầu Linh Đan ngay tức khắc xuất hiện cái tên: Mạnh Quân.
Mạnh Quân mạnh mẽ giằng co với đối phương. Trong bóng tối chỉ nghe tiếng hơi thở dồn dập, cùng với tiếng thân thể nặng nề va đập vào tường.
-Buông ra. Tôi phải giết chết cô ta.
Đó là giọng của một phụ nữ, tràn đầy căm phẫn thù hận. Lúc này Linh Đan mới nhận ra người đang muốn hại cô là một người phụ nữ.
Nhưng cô đã đắc tội với ai cơ chứ? Cô chỉ mới tới đây được có hai ngày thôi mà. Tại sao lại có người muốn giết cô chứ?
-Anh Quân...-Linh Đan hoảng hốt la lên.
Mạnh Quân thấy lực tay của đối phương chợt giảm, mặc kệ cơn đau ở tay vội nhân cơ hội đó giật lấy con dao vứt xuống đất, lấy chân đá đi thật xa. Mất đi vũ khí, người phụ nữ càng trở nên hung tợn, móng tay cào trên cánh tay của anh thành những vệt dài, rươm rướm máu. Mạnh Quân trong lúc sơ suất liền bị cô ta đẩy ra, đầu đập vào tường. Cô ta nhanh chóng lao về phía Linh Đan, vươn tay bóp cổ của cô.
Cổ bị bóp chặt, Linh Đan không thể kêu cứu, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ. Khuôn mặt đối diện kia vặn vẹo và hung ác, hai con mắt trợn trừng mở lớn, phản chiếu sự sợ hãi của cô. Trước khi thần trí trở nên mơ hồ, Linh Đan cuối cùng cũng thấy rõ được người này rốt cuộc là ai. Cũng ngay lúc đó, trước mắt đột ngột tối sầm lại.
Cổ họng bỗng được buông lỏng, Linh Đan liều mạng hít thở. Đau buốt làm cho cô không ngừng ho sặc sụa. Sau đó cô rơi vào một lồng ngực vô cùng ấm áp, bên tai là tiếng an ủi dịu dàng của anh. Linh Đan vẫn rất sợ hãi, nước mắt từng hàng từng hàng nối tiếp nhau, khóc đến nỗi không thở được. Một cánh tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng giúp cô thuận khí.
Nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, có vài người mở cửa phòng chạy ra xem.
Cô gái kia bị Mạnh Quân đánh ngất, nằm ở một bên. Còn anh ôm chặt lấy Linh Đan, ai hỏi gì cũng chẳng nói. Họ vội vã đi gọi bảo vệ khách sạn.
Linh Đan đã ổn định hơn, được đỡ đứng dậy, phát hiện ra đầu của anh đang chảy máu, sợ hãi nói:
-Anh Quân, đầu của anh...
Mạnh Quân hơi hơi sờ chỗ bị thương, mỉm cười nói "không sao". Linh Đan vội kiểm tra những chỗ khác trên người anh. Cánh tay anh trong lúc giằng co đã bị dao quẹt trúng, vẫn đang tiếp tục chảy máu. Ngoài ra còn không ít dấu vết bị xây xát, trầy xước.
Nửa tiếng sau, có người lại tìm thấy ở bụi cây ngoài bãi biển một xác nữ. Cả hung thủ và nạn nhân đều là người trong đoàn du lịch của cô. Người đã tấn công Linh Đan, không ai khác ngoài cô gái đã nói chuyện với cô vào ngày xe khởi hành đến đây, Phương Thi. Linh Đan lúc ấy vốn cảm thấy tâm lý của cô gái đó không được bình thường, nhưng chỉ nghĩ do vừa mới trải qua cú shock lớn, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cô ta muốn giết mình.
Anh chàng đã tán tỉnh Linh Đan vào buổi sáng hôm nay chính là bạn trai của cô gái đã bị giết, đồng thời cũng là bạn trai cũ, mục đích Phương Thi theo đến tận đây.
Phương Thi trước đó từng có dấu hiệu tâm lý, từng dùng thuốc điều trị một thời gian, nhưng không hiểu sao sau đó lại bỏ ngang giữa chừng. Có lẽ vì muốn trả thù kẻ thứ ba đã cướp đi tình yêu của mình, nên Phương Thi đã giết chết nạn nhân. Trước đó lại chứng kiến Linh Đan và tên đàn ông đào hoa đó ở gần nhau, cô ta cho rằng Linh Đan cũng muốn ve vãn bạn trai của mình. Kết quả xảy ra cuộc ẩu đả này.
Mạnh Quân cùng Linh Đan ra khỏi sở cảnh sát thì trời đã gần sáng. Tâm trạng cả hai vô cùng nặng nề. Mạnh Quân nhìn vết bầm tím trên cổ cô, có chút đau lòng, vươn tay khẽ chạm vào. Linh Đan vội rụt cổ lại, hai mắt đỏ lên.
-Đau lắm sao?
Cô gật đầu, mắt không tự chủ hướng tới mấy miếng băng cá nhân trên trán của anh.
-Đầu của anh có bị gì không? Hay chúng ta đi bệnh viện khám đi?
-Không cần đâu. Anh ổn.
Hai mắt Linh Đan long lanh nhìn anh, chớp chớp. Mạnh Quân thật bất đắc dĩ.
-Thật sự không cần đâu mà.
Cô im lặng, nhưng vẻ mặt cương quyết không để cho anh từ chối. Cuối cùng dưới ánh mắt đầy sức sát thương kia Mạnh Quân phải ngoan ngoãn đi tới bệnh viện, mặc dù vết thương trên đầu chẳng có là gì.
Y tá cẩn thận gỡ mấy miếng băng cá nhân ra, lần nữa sát trùng vết thương cẩn thận. Sau đó mấy vết thương trên tay anh cũng được thoa thuốc, băng lại cẩn thận.
-Bác sĩ, đầu của anh ấy có bị gì không?
-Không nghiêm trọng. Băng bó lại sẽ ổn.-bác sĩ sau khi kiểm tra liền chuyên nghiệp nói.
-Bác sĩ đã khám kĩ chưa? Anh ấy bị đụng vào đầu đó, có thật là không sao?-Linh Đan vẫn không buông tha tiếp tục hỏi.
-Tôi dĩ nhiên biết anh ta bị đụng vào đầu. Nhưng thực sự không có việc gì, xây xát nhẹ thôi, cũng không có máu bầm.-vị bác sĩ trung niên trừng mắt nhìn cô, lần nữa lặp lại.
-Bác sĩ, ông làm ơn kiểm tra kĩ lại đi. Lỡ như có di chứng gì thì sao? Biết đâu sau này ảnh hưởng tới đầu óc của anh ấy? Đãng trí, quên trước quên sau, rồi dần dần quên hết tất cả mọi người xung quanh, kể cả bản thân mình là ai cũng chẳng biết. Không chừng anh ấy còn bị ngớ ngẩn nữa. Hoặc sau này bị bệnh... chết...
Mạnh Quân bịt kín miệng cô lại, ái ngại cười với bác sĩ và y tá đã hóa đá ở bên kia:
-Xin lỗi, vợ tôi ở nhà thường hay xem nhiều phim tình cảm.
Linh Đan không cam tâm vùng vẫy, há miệng cắn tay anh. Mạnh Quân bị đau buông ra, nhìn vết răng trong lòng bàn tay lẳng lặng hít một hơi khí lạnh.
-Bác sĩ, liệu có để lại sẹo không? Gương mặt đẹp trai thế này lại có sẹo thì không được đâu.-cô mở miệng hỏi.
-Khụ khụ, vết thương nhỏ như thế, không có vấn đề gì.-vị bác sĩ ngốc ngốc trả lời.
Mạnh Quân không kiên nhẫn kéo cô đi mất:
-Được rồi, về thôi. Anh cũng chẳng phải con gái, bị tí sẹo thì có sao?
-Khoan đã. Em còn chưa hỏi xong mà. Nếu sau này anh có di chứng gì thì sao?-Linh Đan bị kéo đi.
-Nếu có thì em sẽ ghét bỏ sao?-anh hỏi đùa.
-Không. Nhưng nếu sau này anh lấy vợ khác em sợ cô ta sẽ ghét bỏ anh đó.-vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc làm anh bật cười.
A? Bác sĩ và y tá vừa mới hồi hồn không bao lâu liền nghe được câu nói cuối cùng của Linh Đan, há hốc miệng nhìn hai vợ chồng rời đi. Cảm giác như có gió lạnh vừa thoảng qua.
********************
Sau chuyện chấn động xảy ra buổi tối hôm qua, không khí trong đoàn du lịch rất ngột ngạt, chẳng ai nói với ai câu nào. Có một số người thậm chí còn lẳng lặng dọn hành lý về nhà. Anh chàng đào hoa kia thì vẫn chưa hết được bàng hoàng, cả ngày đơ ra như người mất hồn.
Chuyện của hai người Mạnh Quân không dám đề cập với cha mẹ hai bên. Dù sao cũng đã kết thúc rồi, không cần thiết phải khiến người lớn lo lắng thêm làm gì. Mà có khi anh và cô sẽ bị túm trở về nữa. Anh còn chưa có nghỉ ngơi đủ đâu.
Linh Đan vẫn còn có chút sợ hãi, bất kể lúc nào cũng bám dính lấy anh như hình với bóng. Buổi tối cả hai không dám đi lang thang bên ngoài nữa, dùng bữa xong liền về phòng. Linh Đan ở trên giường của mình ngồi xem ti vi, Mạnh Quân nằm giường bên cạnh yên tĩnh đọc sách.
Lăn lộn một hồi, Linh Đan nhảy sang chỗ của anh, đè quyển sách trong tay anh xuống, bắt đầu bàn bạc:
-Anh Quân, chúng ta đi chỗ khác chơi đi. Ở đây chán quá, mọi người cũng về gần hết rồi.
-Được. Bây giờ em muốn đi đâu?
Anh xoa đầu cô dịu dàng hỏi. Linh Đan nhăn trán, nghĩ đi nghĩ lại kĩ càng. Đi biển cũng đã chán rồi, hay đi Đà Lạt nhỉ? Rất thích hợp để tránh nóng. Vì mẹ cô bị say xe nên gia đình ít dám đi chơi xa nên Linh Đan cũng chưa đến đó bao giờ. Cô đưa ra ý kiến này cho Mạnh Quân, liền nhận được sự đồng ý của anh, vô cùng vui vẻ nhảy cẫng lên, bảo phải mau sắp xếp.
Hai người không có đặt trước tour, nên phải tự đi độc lập. Mạnh Quân lên mạng xem thông tin, nhanh chóng liên hệ mua vé xe khách đến Đà Lạt. Anh nói dạo này khách đi du lịch rất đông nên phải đợi tới ngày mốt mới có xe, cô nghe thế cũng hơi nản. Vậy cô phải ở đây thêm một ngày nữa.
Linh Đan chợt nhớ đến cánh tay bị thương của Mạnh Quân, bật dậy lấy thuốc đến thoa cho anh. Dấu vết khá sâu, có chỗ đã kết vảy nhưng có chỗ vẫn còn sưng mủ nhìn rất đáng sợ. Mặc dù đã cố gắng nhẹ tay nhưng vẫn làm Mạnh Quân phải nhăn mặt nhíu mày, nín thở chịu đựng.
Bỗng nhiên anh đưa tay chạm vào cổ cô, Linh Đan giật mình, định hỏi anh đang làm gì thì đã cảm thấy anh nhẹ nhàng vuốt ve mấy chỗ bị bầm tím.
-Còn đau hả?
Linh Đan hít hít mũi, thành thật trả lời
-Đau. Nhưng còn giữ lại được mạng thì tốt rồi.
-Đáng lẽ anh không nên để em ở đó một mình.
Nghe giọng nói rầu rĩ của anh, cô thở dài, nhẹ nhàng an ủi:
-Không phải. Tại số em xui xẻo thôi. Hơn nữa, cũng vì cứu em nên anh mới bị thương, xem ra lần này em nợ anh rồi.
-Thế em tính báo đáp anh thế nào?
-Em không có gì hết. Chẳng lẽ anh bắt em phải lấy thân báo đáp sao?-cô nháy nháy mắt, làm bộ muốn sáp lại gần Mạnh Quân.
-Không được. Như vậy thì anh lỗ to rồi.
Linh Đan nở nụ cười nham hiểm, ấn mạnh xuống vết thương của anh, ngay lập tức vang lên tiếng la oai oái kêu gào xin tha mạng.
-Anh thì lỗ cái đầu á! Em mới là người bị lỗ nè.
Hai người ở trong phòng cười đùa ầm ĩ đến mệt rồi mới đi ngủ. Linh Đan chợt nghĩ đến một chuyện: tay của anh đã bị thương rồi, đâu thể làm chuyện nặng nhọc được, chẳng lẽ cô phải tự xách hành lý?