“Em (cô)* cố ý đấy à?” Câu nói này, trợ lí Vương cũng đã từng hỏi Khương Khả Vọng.
*Vì ở bên Trung chỉ có hai ngôi ta – ngươi, nên tùy trường hợp đặt thì câu Bùi Úc hỏi với Khả Vọng là em, còn trợ lí Vương là cô.
Chính là lần mà cô đâm phải đuôi xe Lamborghini của Bùi Úc.
Người giải quyết toàn bộ hậu quả của việc này là trợ lí Vương. Bùi Úc báo cảnh sát xong ngay lập tức rời đi bằng xe riêng dự phòng của mình, sau đó một mực không lộ mặt nữa.
Trong cả quá trình này, cảnh sát giao thông và nhân viên giám định tổn hại của cửa hang 4S* từ đầu đến đuôi đều cố nhịn cười. Mấy kiểu tiết mục ngắn thế này thấy nhiều rồi, một cô gái như cô, “không cẩn thận” đụng phải một chiếc xe đắt tiền, động cơ thật sự rất đáng nghi.
*Cửa hàng 4S: là cửa hàng dịch vụ xe đạt chuẩn 4S (Sale – Bán hàng, Safety – Lái xe an toàn, Service – Dịch vụ, Spare – Phụ tùng)
Khương Khả Vọng gãi đầu với trợ lí Vương, ký xuống đơn chịu trách nhiệm hoàn toàn cho vụ tai nạn. Chờ cảnh sát giao thông rời đi rồi, anh ta bất thình lình hỏi cô một câu: “Cô cố ý đấy à?”
“không phải.” Khương Khả Vọng tỏ ra vô tội, lắc đầu.
Cô vẫn còn nhớ ánh mắt cảnh giác của trợ lí Vương quét tới quét lui trên mặt cô.
Nhưng dù cho cô có đúng là không cố ý đi chăng nữa cũng chẳng vớt vát được gì tốt cả. Bùi Úc bước từ xe xuống, nghiêm nghị giáo dục cho cô một tiết về việc tuân theo pháp luật, rồi vội vàng ném cô lại cho trợ lí. Cô không biết anh tên gì, cũng không biết phương thức liên lạc với anh, thậm chí cũng không biết, anh cười lên trông như thế nào.
Cô hoàn toàn chẳng có cảm giác gì đối với chiếc Lamborghini kia cả. Đâm vào một cái, sau đó nhìn thấy người ngồi đằng sau xe là một người đàn ông trẻ tuổi, phản ứng đầu tiên chính là: Tuổi còn trẻ thế mà đã mua được xe xịn thế này, chắc có lẽ cũng là đời thứ hai nhỉ? Giống với đám người kia vậy.
Mà lúc Bùi Úc từ trên xe chậm rãi bước xuống, Khương Khả Vọng cảm giác được hai mắt mình phát sáng luôn rồi, xung quanh tất thảy đều trở nên mờ nhạt.
Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài chất liệu tinh tế, đeo một cái khăn len quàng cổ cashmere* màu xám tro, cả người trông rất nhẹ nhàng thoải mái, làn da hơi nhợt nhạt, trông rất khô hanh. Khô hanh là cái từ quái gì vậy chứ? Khương Khả Vọng lục trong đầu cả nửa ngày, à, là sạch sẽ.
* Len Cashmere: là loại len mềm và đắt đỏ được tạo ra từ các giống dê Cashmere.
Trên người không thấy khí chất của một thiếu gia ăn chơi tẹo nào cả. Ngược lại, không biết lúc ấy anh có phiền muộn gì, trong đôi mắt trước sau vẫn luôn chứa đựng u buồn nhàn nhạt, khí chất như thế lại càng làm cho người ta mê muội hơn.
Nhưng kịch bản đằng sau tương đối làm cho người ta thất vọng. Người đàn ông sạch sẽ u buồn này thái độ lạnh lùng, giáo dục cô một lúc rồi nghênh ngang mà đi luôn. Cô đi theo trợ lí Vương, vào cửa hàng 4S quẹt tóe lửa thẻ tín dụng, dẫn tới việc Khương Kiến Quốc gọi điện đến: “Thẻ phụ đưa cho con có phải bị trộm cướp quẹt mất rồi không?”
Chiếc xe kia bị đâm hơi nghiêm trọng, ước tính tổn hại tám mươi vạn. Có nghĩa là, vì Khương Kiến Quốc không mua bảo hiểm thương mại cho chiếc Polo cũ nát kia, nên tám mươi vạn này gần như đều là ông thanh toán toàn bộ.
Cô không những không bị khiển trách, mà Khương Kiến Quốc bồi thường tiền xong còn dẫn cô đi ăn tốt, cười hì hì nói: “Con đúng là có năng lực, đâm được xe tốt đến thế cơ à?”
Kết quả là làm cho có một khoảng thời gian, trong nội tâm cô không ngừng háo hức xem khi nào mình mới có thể đâm phải một chiếc xe xịn lần nữa. Có lẽ là do có ấn tượng tốt đối với Bùi Úc, mà cũng có một phần có lẽ là do người bố hỗn đản* này dung túng cô.
*Hỗn đản: Khốn kiếp:’)) mà mình nghĩ chắc là Khả Vọng muốn mắng kiểu yêu thương.
Bây giờ, Bùi Úc lại hỏi cô: “Có phải em cố ý không?”
Khương Khả Vọng bị hỏi, không kịp phòng bị gì.
“…Cố ý cái gì?”
Giọng điệu của anh không tốt lắm, ánh mắt cũng lạnh lùng, quan sát cô kĩ càng.
Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức run rẩy, bỗng nhiên kịp phản ứng ra. Anh là đang hỏi, có phải cô cố ý vứt đồ xuống đất, gây sự chú ý với anh.
Hoặc là, anh còn có ý sâu xa hơn nữa. Rằng cô là người đề xuất chia tay, mà cũng là cô không quản ngàn dặm xa xôi* đi đến dưới mí mắt anh, quay chương trình truyền hình thực tế cho anh xem, còn không phải là cố ý sao?
Chỉ có thể lắc đầu, nhưng động tác này không có tí sức thuyết phục nào cả. Anh không chỉ không buông tay, mà còn bước về phía trước một bước, bước qua một bậc thang. Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức được rút ngắn, trước mặt cô là lồng ngực của anh, mang cảm giác che trời lấp đất rất ngột ngạt.
“Em không có.” Khương Khả Vọng không biết vì sao cô lại phải giải thích nữa. Vừa bất lực vừa thấy tức giận, cô không thẹn với lương tâm, ngược lại là anh mới phải, hư tình giả ý lừa gạt cô, bây giờ còn đến trả đũa, hỏi lại ý đồ của cô.
“Anh trả lại cho em.” Cô tức giận, cao giọng hơn một chút, từ trong tay anh dùng sức giật lại. Thừa dịp anh chưa kịp phòng bị, giật kính râm lại, quay người vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Bùi Úc cũng không đuổi theo, ngược lại cô vô cùng căng thẳng, lúc bước một bước cuối xuống cầu thang, không đề ý dưới chân, nghiêng người lảo đảo, như đang vật lộn không bằng.
“Ôi, từ từ thôi!” Hứa Hạo Trăn đang chờ cô thấy thế, bước rộng chân chạy đến. Nhìn cô túm lấy lan can cầu thang, nhẹ nhàng thở phào: “Không ngã chứ?”
“Không.” Khương Khả Vọng đứng vững lại, điều chỉnh hô hấp, giơ kính râm trong tay lên với anh ta, “Tìm được rồi.”
“Vậy chúng ta đi.” Hứa Hạo Trăn cười cười. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông từ chỗ ngoặt ở cầu thang bước ra, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Xương lông mày của Bùi Úc rất cao, đường viên bóng rơi xuống giữa hai mắt, khiến cho gương mặt anh nhìn có vẻ rất lo lắng.
Hứa Hạo Trăn thôi cười lại, lại nhìn Khương Khả Vọng, cô đã đeo kính râm vào rồi, anh ta không nhìn thấy rõ ánh mắt của cô, chỉ cảm giác được khuỷu tay bị kéo lấy: “Đi thôi.”
Trở lại trước ống kính, Khương Khả Vọng cố gắng ném Bùi Úc ra sau đầu. Đến trưa, đều hết sức tinh thần chăm chú quay phim.
Hợp tác với Hứa Hạo Trăn là một việc hết sức nhẹ nhõm, anh ta vào trạng thái rất nhanh, thuận tiện dẫn cô vào trò chơi đùa. Nghe nói bọn họ là cặp đôi mang lại cảm giác ăn ý tốt nhất trong các CP của mùa này. Hai người trong ống kính chơi đến mức mệt mỏi, cùng nhau ngồi xuống ghế ở ghế nằm nghỉ ngơi dưới chiếc ô chắn nắng. Anh ta vỗ vỗ vào vai mình, ra hiệu cô có thể tùy ý dựa vào đó.
Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn anh ta cười, chương trình yêu cầu cô thích hợp biểu lộ ý ngượng ngùng. Cô ngồi im, anh ta cũng không để ý, tự mình dán lại, ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói một câu.
Biểu cảm của Khương Khả Vọng cứng đờ.
Cách đó không xa, tổ quay phim nhao nhao kiễng mũi chân, trao đổi ánh mắt với nhau: “Đang nói cái gì thế? Mặt đỏ rần luôn.”
Đạo diễn cầm lấy bộ đàm, chỉ huy hiện trường thu âm: “Microphone lại hạ thấp xuống một chút.”
Khương Khả Vọng còn chưa hồi thần xong, ngửa mặt lên đã nhìn thấy loa thu âm đã hạ xuống không ít rồi, giống như cực lực muốn nghe xem vừa rồi Hứa Hạo Trăn ghé tai cô nói cái gì.
Anh ta nói là: “Cái người vừa rồi ấy, có phải có ý với cô không? Hôm qua tôi cũng thấy anh ta bắt chuyện với cô.”
Trước mặt bao người như thế, Khương Khả Vọng không biết anh ta vì cái gì mà lá gan lớn như thế, nói với cô chuyện này. Cô nhất thời không nói gì, không tùy tiện trả lời được, lo rằng micro phía trên sẽ thu lại được.
Hứa Hạo Trăn lại tiếp tục ghé vào tai cô, càng nhỏ giọng hơn nói một câu: “Tôi muốn nhắc nhở cô một chút, đừng có quan tâm đến anh ta. Cô biết Ngô San Ny không?”
Cô lắc đầu.
“Cô ta đợt trước bị chụp lại ở cùng với người kia, lúc ấy huyên náo rất lớn đấy.” Anh ta nói những cái cô đã sớm nghe được từ chỗ Comilla. Tiếp theo, anh ta chuyển đề tài: “Nhưng bây giờ cô ta lại không có lấy một tin tức nào cả, phim đã kí và người phát ngôn đều bị đổi cả, không khác gì bị phong sát… A!”
Giọng nói của Hứa Hạo Trăn bỗng dừng lại, cả người bật ra. Khương Khả Vọng còn chưa kịp phản ứng, cảm giác được vệt nước lạnh đến thấu tim bắn lên cánh tay mình, cô mờ mịt chống người đứng lên, né tránh cột nước dũng mãnh không thể giải thích nổi kia.
Khe hở ở giữa hai chiếc ghế dài thực sự có một cửa phun nước, đang êm đẹp bỗng nhiên phun ra.
Cột nước kia phun về phía Hứa Hạo Trăn, anh ta không kịp tránh bị bắn đầy đầu đầy mặt, chật vật đến mức toàn thân đều ướt đẫm.
“Làm sao, làm sao thế?” Nhân viên công tác thấy thế liền hoảng hồn, hô một tiếng, nhao nhao vây quanh xem xét tình hình.
Người đại diện hai bên đều tới trấn an nghệ sĩ nhà mình. Hứa Hạo Trăn lập tức bị lôi đi thay quần áo, Comilla thấy Khương Khả Vọng chỉ bị ướt một ít tóc, chỉ đạo thợ trang điểm trang điểm lại cho cô: “Không bị dọa sợ chứ?”
Khương Khả Vọng chớp chớp mắt mấy cái, lắc đầu, hoàn toàn không hiểu tình huống này là như thế nào.
Không bao lâu sau, một người đàn ông ở trên lầu chạy xuống, chính là người lúc nãy ngăn Khương Khả Vọng lại. Ông ta là quản gia ở đây, tao nhã lễ phép xin lỗi với tổ công tác: “Làm các vị bối rối rồi, thật vô cùng có lỗi. Có thể là hệ thống điều khiển phun nước xảy ra vấn đề, đã cử thợ đi kiểm tra bảo trì.”
Có lẽ tiếng phổ thông của ông ta không được tốt lắm, Khương Khả Vọng mặc dù đại khái nghe hiểu ý, nhưng mà làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao đúng lúc đó, chỉ có một cái vòi phun này là không kiểm soát được? Cô chuốc lấy bực, ngẩng đầu nhìn lên ban công trên lầu, trên đó không có một ai.
Lúc này quản gia tiên sinh lại đưa ra một viên đạn bọc đường: “Mọi người trước tiên nghỉ ngơi chút đã, vào nhà ăn ít trái cây.”
Nghe thấy rằng có hoa quả ăn, bên ngoài nóng như vậy, mọi người cũng vui vẻ đến nhẹ nhõm, một đoàn người ào ào kéo vào nghỉ ngơi. Cô còn đang nghi ngờ nhìn bốn phía, bị người ta gọi một tiếng: “Cô Khương, tới đây nghỉ ngơi một chút đã, đừng để bị cảm nắng.”
Khương Khả Vọng đi vào phòng khách, cô không ăn gì cả, tự mình tìm lấy một chỗ ngồi, Comilla lại đây kéo cô, cười: “Vừa rồi đạo diễn nói với chị, em với Hứa Hạo Trăn tương tác rất ngọt ngào. Ông ấy nói lúc nãy vòi phun nước kia hỏng cũng không sao cả, rất có tính giải trí, cắt đi hẳn là hiệu quả không tồi.”
“Hiện tại Ngô San Ny thế nào?” Khương Khả Vọng không khỏi vì đó mà nói ra một câu.
“Hả?” Comilla bị hỏi khó, sửng sờ hồi lâu: “Cô ta à… Chị chỉ biết là đại diện phát ngôn bị rút lại rồi. Sao em lại quan tâm đến cô ta?”
“Không có gì.” Khương Khả Vọng tự giễu cười, một lúc sau, lại không cười nổi nữa.
Bọn họ quay tới lúc tối mới kết thúc công việc, mãi đến lúc ra đi rồi, cũng không gặp bóng dáng Bùi Úc. Ngày thứ hai đến, anh cũng vẫn chưa từng xuất hiện.