Bùi Úc đến gần cô, ngay sau lưng gần trong gang tấc đứng đấy, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên bờ vai cô, chăm chú nhìn.
Không có tiếp xúc thân thể, nhưng chỉ qua một ánh mắt này thôi cũng đủ mập mờ. Lông mi của anh quá dài, khi rũ xuống luôn có cảm giác thâm tình rất đỗi chân thành.
“Tôi biết, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều vấn đề, tôi sẽ giải quyết từng cái từng cái một.” Giọng nói của anh tỉnh táo mà kiềm chế, “Khả Vọng, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa…”
“Em chạy không thoát.”
Anh nói xong, lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, đặt lên trên kệ của bồn rửa tay, quay người rời đi.
Tiếng nước ào ào dừng lại, Khương Khả Vọng rút khăn ra lau khô tay, cầm lên nhìn thứ anh để lại, là tấm vé vào cửa của một buổi hòa nhạc, thời gian là tám giờ tối hôm nay.
Nghe hòa nhạc không phải sở thích của Bùi Úc, về sau khi Khương Khả Vọng tiến vào giới giải trí cũng rất ít khi đi đến mấy nơi công cộng như thế này. Không biết anh vì cái gì mà bỗng dưng lại an nhàn thoải mái thế, còn mời cô đi nghe buổi hòa nhạc.
Mắt vừa thấy là vé vào cửa đã muốn ném luôn vào thùng rác, nhưng rồi Khương Khả Vọng rút tay lại, tỉ mỉ nhìn một lần nữa.
Cuối cùng cũng không ném đi, cô gấp kĩ lại sau đó bỏ vào trong túi, lấy ra hộp phấn trang điểm.
Lúc trở lại phòng khách, Chu Tư Phàm đang trò chuyện vui vẻ với Bùi Úc, nhìn thấy cô liền nói: “Khả Vọng, buổi tối có một buổi hòa nhạc, cô cũng đi cùng đi.”
“Dạ? Được ạ.” Cô có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đồng ý.
“Đây là một dàn nhạc lễ hội mùa xuân,” Chu Tư Phàm cười nói, “Vé vào cửa của dàn nhạc này hiếm lắm đấy, may dính được hào quang của Bùi Úc chúng ta mới có cơ hội được đi nghe.”
“Vậy sao ạ? Thật cảm ơn Bùi tiên sinh.” Khương Khả Vọng mỉm cười.
Bùi Úc hơn nửa là cố ý, anh rõ ràng không cần phải đưa vé trước cho cô, cứ thế trực tiếp dẫn bọn họ đi buổi hòa nhạc là được rồi. Có phải anh đã sớm đoán được rằng rất có thể cô sẽ vứt vé đi không?
Nếu như vừa rồi cô thực sự vứt đi, vậy bây giờ cô phải quay lại đó moi thùng rác rồi.
Anh đúng là không ăn được một miếng thì thấy thua thiệt.
Đi nghe buổi hòa nhạc thì phải mặc trang phục trang trọng, sau bữa cơm chiều, Khương Khả Vọng về phòng khách của mình, hộp chứa lễ phục đã đặt sẵn trên bàn.
Cô mở nắp hộp ra, là một chiếc váy satin nghiêng màu xanh đậm, cùng với đôi giày mũi nhọn cùng màu, da dê mềm mại, bên trên có lông vũ, là kích cỡ của cô.
Comilla giúp cô kéo khóa sau lưng của bộ lễ phục, vẻ mặt phiền muộn: “Bùi Úc thế này là muốn làm gì?”
Khương Khả Vọng ngồi xuống ghế sofa, rót cho mình một cốc nước, không nói gì. Một lúc sau, cô mới mở túi lấy tấm vé kia ra, nhìn nhìn một chút.
Ở mặt sau đơn vị đứng ra tổ chức viết mấy hàng chữ nhỏ không đáng chú ý.
Trong đó có một dòng viết là: “Người chơi đàn Cello hàng đầu, Chung Miểu Miểu.”
Khương Khả Vọng nhìn thật lâu, rơi vào trầm tư.
Chính là vì nhìn thấy cái tên này nên cô mới không vứt nữa.
Xuất phát bằng xe hơi, Chu Tư Phàm đã ăn mặc lịch sự nắm lấy tay vợ, cười haha nhìn Khương Khả Vọng: “Khả Vọng, cô đi xe với Bùi Úc đi.”
Bên kia, Bùi Úc đã mở cửa xe ra cho cô, lúc này thực sự không phải thời điểm để mà nhăn nhó nữa rồi, cô chỉ có thể ngồi lên xe. Tiếp theo sau anh cũng ngồi lên, dặn dò tài xế xong, lơ đãng lấy lòng cô một câu: “Váy rất tôn em.”
Nếu là trước kia, với Khương Khả Vọng mà nói thì nhận được lời khen của anh là một chuyện rất đáng để kiêu hãnh. Bởi vì cô nghĩ một người ưu tú như anh, sẽ nào đâu thấy được ưu điểm trên người cô. Cho nên chỉ cần nhận được một cái gật đầu từ anh, cô đã hưng phấn đến mức cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
“Khác nhau một trời một vực,” câu này thật lâu về sau cô mới lĩnh hội được.
“Cảm ơn.” Khương Khả Vọng, nghĩ nghĩ, rồi đưa ra một yêu cầu vô lí, “Tôi có thể ngủ một lát không?”
Anh nghe xong cũng không ngạc nhiên, rất phong độ gật đầu: “Được.”
Cô liền đưa lưng về phía anh, nghiêng người dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Cô không buồn ngủ, chỉ là trong một không gian hẹp như thế này ngồi song song với anh, cô cảm giác có một loại áp lực vô hình, không đoán ra được tiếp theo anh định sẽ làm gì.
Cả một đoạn đường vờ ngủ, đến trước cửa buổi hòa nhạc, sau khi xe dừng lại, theo quán tính hơi nghiêng người về phía trước.
Khương Khả Vọng mở to mắt ra nhìn, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy dòng người tấp nập rộn ràng đi vào, cô ngồi thẳng dậy.
“Tỉnh rồi à?” Bùi Úc đưa tay sửa lại phần tóc cho cô. Động tác này anh làm hết sức tự nhiên, không đợi cô phản kháng, anh đã sửa xong chỗ tóc bị rối, thu tay lại.
Người Khương Khả Vọng cứng lên một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, nín thở đẩy cửa xuống xe.
Vé vào cửa của họ là ở khán đài VIP, đi vào lối đi đặc biệt, bốn người ngồi độc lập trong phòng ngồi nghe, vừa bảo đảm tính riêng tư, vừa có tầm nhìn rất tốt. Ngồi yên vị rồi, buổi hòa nhạc chính thức mở màn, toàn bộ phòng hòa nhạc tắt đèn, rơi vào bóng tối.
Theo tiếng “lạch cạch”, một chùm đèn sáng lên, chiếu về một chỗ sân khấu, rọi sáng cô gái ôm đàn Cello.
Cùng lúc đó, tiếng đàn Cello thâm trầm mà tan nát từ tiếng kéo đàn vang ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bóng tối.
Khương Khả Vọng xuất thần nhìn người đàn Cello kia, cô gái mặc một chiếc váy đen cắt xẻ, thân hình nhỏ nhắn, những hạt bụi nho nhỏ từ chiếc đèn chiếu sáng kia chậm rãi rơi xuống trên đỉnh đầu. Một màn này không giống như những gì Khương Khả Vọng nhìn thấy hai lần trước lắm.
Có lẽ bởi vì quần áo và trang điểm, nhìn cô gái thành thục hơn hẳn, không giống một cô bé nhỏ non nớt nữa, mà càng giống một thiếu nữ.
Tiếng đàn Cello độc tấu tĩnh mịch kéo dài thật lâu, toàn bộ rạp hát yên tĩnh, sau một khoảng nghỉ dài, đèn sân khấu đột nhiên sáng lên hàng loạt, toàn bộ dàn nhạc xuất hiện trong tầm mắt, chỉ huy vung tay ra hiệu, các loại nhạc cụ khác nhau cùng nhau tấu lên một bản hòa âm náo nức.
Kết thúc một khúc này đã là chuyện của nửa giờ sau, toàn hội trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Khương Khả Vọng thở ra một hơi, quay đầu mới phát hiện bà Chu đã rơi lệ từ lúc nào, Chu Tư Phàm quan tâm, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà.
“Miểu Miểu kéo đàn Cello càng ngày càng tốt.” Đạo diễn Chu nói một câu xuất phát từ đáy lòng, vợ của ông cũng ngồi một bên gật đầu.
Thái độ Bùi Úc khiêm tốn: “Ông quá khen rồi.”
Cảm xúc của bà Chu thực sự khó mà thu lại nổi, chờ đến lúc nghỉ giữa buổi, để Chu Tư Phàm đưa vào nhà vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn Bùi Úc và Khương Khả Vọng, cô vẫn còn đắm chìm trong sự rung động mà tiết mục hòa âm kia mang đến, hô hấp ổn lại, cô nghe thấy anh nói: “Đứa trẻ ấy tên là Chung Miểu Miểu.”
Khương Khả Vọng ngẩn người, rồi mới nhận ra là anh đang nói chuyện với mình.
“Mấy năm trước chị tôi gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, mấy năm nay là tôi chăm sóc đứa trẻ này.”
Đây chính là nguyên nhân mà anh thi thoảng lại tới Hồng Kông? Trong nhất thời, Khương Khả Vọng cảm thấy tâm tình mình có chút phức tạp.
Cô không thể xác định được lời của anh có thể tin được không. Anh thực sự có một người chị đã mất? Đứa trẻ này rốt cuộc là họ Chung, hay vẫn là họ Bùi?
Khương Khả Vọng hồi lâu không lên tiếng, Bùi Úc nói tiếp: “Con bé mười bảy tuổi, tôi định đưa con bé đi Vienna, vào thời gian này năm sau.”
“… Mười bảy tuổi?” Cô theo bản năng đáp lời.
Thế nào lại mười bảy tuổi được? Đứa trẻ kia nhìn còn không giống học sinh trung học nữa là.
Chỉ là vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ kéo đàn Cello ấy, thực sự cũng không quá giống một đứa trẻ nhỏ.
“Ừm, mười bảy tuổi.” Bùi Úc nói, “Đứa trẻ này nhìn tương đối nhỏ.”
Khương Khả Vọng bán tín bán nghi trầm ngâm một lát, tuổi của cô bé nhỏ nhắn này ngược lại đúng là có chút tính thuyết phục. BÌnh thường để tóc ngắn, người cũng quá nhỏ nhắn, loại giả thuyết như thế này cũng có khả năng.
Nếu như thực sự cô gái này đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi, thế thì một người vừa mới qua ba mươi như Bùi Úc thực sự rất không có khả năng là bố của cô ấy được.
“A…” Khương Khả Vọng hơi thất thần.
Cho nên, mấy tiếng gọi “bố” cùng với “Bùi Miểu Miểu” là chuyện gì vậy?
Đầu óc của Khương Khả Vọng loạn tùng phèo, cửa đằng sau đã mở ra, vợ chồng Chu đã đi vệ sinh về, sau lưng có thêm một cái đầu nhỏ nữa.
“Mau nhìn xem là ai đến này?” Bà Chu nắm tay cô gái nhỏ đi đến.
“Cậu.” Chung Miểu Miểu thân thiết gọi Bùi Úc, vừa chạy đến bên cạnh anh liền phát hiện ra Khương Khả Vọng, giật mình không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Khương Khả Vọng cũng nhìn cô bé.
“Miểu Miểu,” Bùi Úc đẩy Chung Miểu Miểu lên, giới thiệu, “Đây là chị Khả Vọng, là bạn gái của cậu.”
“Tôi…” Khương Khả Vọng ngơ ngác định phủ nhận, vợ chồng Chu đã cười haha không ngừng, nhắc nhở: “Không đúng không đúng, vai vế loạn rồi kìa.”
“Chị Khả Vọng.” Chung Miểu Miểu nhìn Khương Khả Vọng, gọi cô một cái.
Cô nhìn không hiểu ánh mắt của cô bé này, vẫn nở nụ cười: “Chào em, Miểu Miểu, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Có lẽ, nếu tình cảnh này xảy ra lúc cô vừa mới quen Bùi Úc thì sẽ không kì quái như vậy.
Bùi Úc vì sao lại muốn giấu cháu gái của mình lâu như thế?
Suy nghĩ rối như tơ vò, cô cầm túi xách: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Thời gian nghỉ ngơi giữa buổi đã gần hết, những nhạc công ra ngoài tản bộ cũng nên quay lại hậu trường rồi. Lúc Khương Khả Vọng còn đang từ từ ở hành lang tìm nhà vệ sinh, vô tình quay đầu lại đã thấy một người đi theo mình.
“Bên này.” Chung Miểu Miểu chỉ hướng.
“Ừm, cảm ơn.” Khương Khả Vọng đi theo hướng cô gái chỉ, đứng ở trước bồn rửa tay dặm lại phấn, phát hiện ra cô gái này cứ đứng ở kia, không nhúc nhích nhìn cô, không có chút ý tứ: “Miểu Miểu?”
“Không quay lại chuẩn bị diễn tấu à?” Khương Khả Vọng hỏi.
Kì thực, ánh mắt của Chung Miểu Miểu so với một thiếu nữ mười bảy còn trưởng thành hơn một chút. Khương Khả vọng hơi nghi hoặc, vì sao ban đầu cô lại nhìn thành một cô bé mười hai tuổi chứ?
Nửa buổi diễn sau chuẩn bị bắt đầu, nhà vệ sinh chỉ có hai người họ, giọng nói của Chung Miểu Miểu nhẹ nhàng vang lên trong không gian trống trải, quanh quẩn và âm trầm.
“Cậu có bạn gái, nhưng sẽ không kết hôn. Cậu không cho phép tôi gọi cậu là bố ở trước mặt người khác, nhưng mà cậu cũng đã đồng ý với tôi sẽ không làm bố người khác rồi.”
Khương Khả Vọng không thể không buông son môi xuống, mặc dù không hiểu rõ tình huống của Bùi Úc, nhưng cô cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra với Chung Miểu Miểu này.
Cô nhíu mày lại: “Em đang nói gì thế?”
“Tôi mới là người quan trọng nhất trong lòng cậu ấy.” Chung Miểu Miểu mỉm cười, công khai chủ quyền.