Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 61: Chương 61




Lời Lệ Ái nói ra khiến tim Mạnh Thiếu Khiêm đập mạnh một cái, động tác ôm lấy Lệ Ái càng chặt hơn. Đáy lòng anh lúc này âm thầm dâng lên một tia xúc động mãnh liệt. Đối với bà Phương Tình, từ lâu anh đã xem bà là một người mẹ của mình giống như Hàn phu nhân cùng Hạnh quản gia. Anh rất kính trọng và yêu thương bà Phương Tình. Ngay từ ban đầu gặp bà, anh đã có cảm giác ấm áp như một người con rất lâu rất lâu mới được gặp mẹ. Tin tức này quá mức chấn động, Mạnh Thiếu Khiêm anh vẫn chưa thể định hình được. Mất rồi? Mất rồi là thế nào? Hàng loạt các việc ra hôm nay đã xảy ra và anh đặt ra trong lòng anh những câu hỏi cùng sự kết nối những việc lại với nhau. Cuối cùng Mạnh Thiếu Khiêm giật mình, khoé môi cong lên nhàn nhạt. Hoá ra lại trùng hợp đến vậy sao? Tố Quyên….

Sự tính toán ẩn hiện một cách khó thấy trên gương mặt điển trai. Mạnh Thiếu Khiêm buông Lệ Ái ra, ngón tay dịu dàng lau khoé mắt cô:

“Không được xúc động, em nói lại mọi chuyện cho tôi nghe.”

Lệ Ái hít mũi, nghẹn ngào tường thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Mạnh Thiếu Khiêm nghe. Cuối cùng cô chốt:

“Thiếu Khiêm, Tố Quyên là người tông mẹ của em. Anh bây giờ khẳng định với em một câu, anh có muốn giúp mẹ em lấy lại công bằng hay không?”

Mạnh Thiếu Khiêm nhìn sâu vào mắt Lệ Ái, anh làm sao không hiểu được sự đau lòng của cô. Nhưng những kẻ như vậy phải trừng trị thích đáng, cả một gia đình Trình gia anh sẽ không tha cho bất cứ ai.

Gật đầu, Mạnh Thiếu Khiêm đưa nước cho Lệ Ái uống để cô bình tĩnh hơn. Sau đó anh nói:

“Người làm ác tất sẽ bị quả báo, tôi sẽ lo chuyện này.”

Lệ Ái có phần ngạc nhiên trước lời nói của Mạnh Thiếu Khiêm, cô không nghĩ anh quyết định nhanh như vậy. Hàn Chấn Phong lúc này mới bắt đầu cất tiếng nói của mình:

“Hoá ra em tính nhờ cậy chuyện này à? Được rồi, anh sẽ cùng với Khiêm làm rõ chuyện này.”

“Cảm ơn Hàn tổng”

Lệ Ái cúi đầu cung kính nói lời cảm ơn với Hàn Chấn Phong. Mạnh Thiếu Khiêm lấy điện thoại gọi cho một người nào đó rồi quay qua nói với Hàn Chấn Phong:

“Lão đại, tôi sẽ lo chuyện này nhưng trước hết chúng ta phải đè sự việc xuống. Giống như là xoá đi dấu vết.”

Hàn Chấn Phong nhíu mày, anh vẫn chưa hiểu lắm ý đồ của Mạnh Thiếu Khiêm. Lệ Ái càng hơn thế, mới trước đó anh nói sẽ lấy công bằng cho mẹ cô nhưng bây giờ lại muốn đem chuyện này biến có thành không. Rốt cuộc ý của anh thế nào, nếu không muốn giúp có thể nói với cô, cô sẽ tự lo. Tại sao lại….



Mạnh Thiếu Khiêm như đoán trước được phản ứng của mọi người. Khoé môi anh nhếch lên tiếp tục nói:

“Lão đại, khi nãy tôi nói gì với anh anh vẫn nhớ chứ?”

Hàn Chấn Phong nghĩ nghĩ hồi lâu cuối cùng ánh mắt anh sáng lên. Ngay lúc này cả hai người đàn ông đều cười lên đầy xán lạn nhưng sâu trong đó chính là một cơn bão ngầm chờ ngày bùng nổ. Lệ Ái cùng Triệu Vy vẫn chưa hiểu gì cả, hai cô nhìn nhau, ánh mắt rất hoang man lại lo lắng vô cùng. Triệu Vy đánh lên cánh tay Hàn Chấn Phong một cái, bực bội hỏi:

“Hai anh nói cái quái gì thế…Bây giờ có giúp hay không? Không giúp em lặp tức đưa Lệ Ái đến chỗ Minh Ngọc để nhờ cậu ấy.”

Biết bảo bối của mình tức giận rồi, Hàn Chấn Phong không kiêng dè mà hôn lên môi Triệu Vy trước mặt Mạnh Thiếu Khiêm và Lệ Ái. Giọng nói cưng chiều vang lên:

“Đừng tức giận, chuyện này Khiêm sẽ lo. Anh tin cậu ấy. Trước hết cứ làm theo lời Khiêm nói rồi tụi anh sẽ khiến các em hài lòng. Mẹ của Lệ Ái cũng sẽ yên tâm nơi thiên đàng.”

“Ăn nói…”

Triệu Vy chưa nói hết câu Hàn Chấn Phong đã khoá môi cô một cái rồi quay sang nói tiếp với Mạnh Thiếu Khiêm:

“Cậu cứ dàn xếp theo ý mình cần gì thì nói với tôi. Chuyện này tôi nghĩ cậu đứng ra lo liệu sẽ tốt hơn, phần nào cũng an ủi Lệ Ái. Cố gắng chăm sóc em ấy, lúc này Lệ Ái cần nhất là cậu.”

Mạnh Thiếu Khiêm trầm ngâm nhìn qua Lệ Ái đã không còn tinh thần nữa. Cô bé này chắc hẳn đã mệt mỏi rồi.

Hai người ở lại ăn tối với Hàn Chấn Phòng và Triệu Vy rồi mới trở về nhà. Vừa vào đến phòng ngủ, Lệ Ái không thể chờ nữa mà chụp lấy tay Mạnh Thiếu Khiêm gấp gáp hỏi:

“Anh định làm gì có thể nói cho em biết không?”

“Không tin tôi sao?”

Mạnh Thiếu Khiêm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lệ Ái, bàn tay đặt lên phần bụng có phần hơi nhô cao, trong lòng anh bỗng ấm áp lạ thường. Anh hình như cảm nhận được bé con đang tiếp xúc với mình.

Lệ Ái mím môi né tránh cặp mắt sâu như trời đêm đang nhìn mình chằm chằm. Tâm trạng cô quả thật không hề tốt, cô chỉ cố gắng che giấu để người khác không phải phiền lòng vì mình mà thôi. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn sóng mũi cao thanh tú di chuyển một đường tuyệt đẹp đến đôi môi nhợt nhạt. Mạnh Thiếu Khiêm khẽ cất tiếng:



“Tôi có thể yêu Tố Quyên rất nhiều nhưng việc cô ấy làm là tội ác không thể dung thứ. Tôi không phải kẻ mù quáng trong tình yêu đâu. Nếu cô ấy sai thì tôi sẽ sửa cho cô ấy, em yên tâm đi. Tôi xem bác gái như mẹ của tôi nên sẽ không bỏ qua chuyện này. Đừng lo nữa!”

Lệ Ái hít sâu một hơi gật gật đầu, cô nhẹ lách người tránh khỏi cái ôm của Mạnh Thiếu Khiêm cất bước hướng phía phòng thay đồ mà đi. Nhưng lúc này đầu cô choáng váng, mắt tối sầm, chân mềm nhũn ra. Lệ Ái cố gắng nhắm mắt mở ra nhắm lại mấy lần, mọi thứ trước mắt cô mờ ảo, cơ thể nhẹ bâng và ngã xuống. Giây phút cả cơ thể tưởng chừng sẽ yên vị trên đất thì một vòng tay đỡ lấy cô. Mạnh Thiếu Khiêm lúc thấy Lệ Ái có điểm khác thường và ngã xuống liền nhanh đến đỡ cô, lúc này anh mới nhìn thấy rõ sự mệt mỏi hiện lên trên gương mặt Lệ Ái. Nhanh chóng bế cô lên giường sau đó gọi điện cho bác sĩ đến. Bàn tay đặt lên trán cô đo nhiệt độ cảm thấy có chút ấm nên đi nhúng khăn ướt mà chườm lên cho cô. Lệ Ái mơ màng, cơ thể cô như rã rời vậy. Mạnh Thiếu Khiêm khẽ thì thầm:

“Trong người có khó chịu không?”

Lệ Ái lắc đầu, giọng nói hơi khàn khàn đáp:

“Em…hơi mệt một chút…”

“Tôi biết!”

Mạnh Thiếu Khiêm đau lòng vuốt tóc cô tiếp tục chườm khăn lên trán cô cho hạ nhiệt. Anh đã quá vô tâm khi bỏ mặc Lệ Ái một thời gian dài như vậy. Có lẽ anh nên quan tâm cô hơn một chút, cô gái nhỏ của anh vốn dĩ đã rất yếu bây giờ còn mang thai nữa….Lúc này Mạnh Thiếu Khiêm cảm giác mình rất tệ, tệ vô cùng.

Một lúc sau Bảo Khang đã đến khám cho Lệ Ái. Mạnh Thiếu Khiêm bên cạnh lo lắng hỏi:

“Cô ấy có sao không?”

Bảo Khang tháo ống nghe cất vào giỏ y tế sau đó trả lời:

“Cô bé bị suy nhược cơ thể. Phụ nữ mang thai nên được chăm sóc, bồi bổ nhiều một chút và tâm trạng phải vui vẻ. Khiêm này, anh sắp xếp công việc sao cho thuận tiện có thời gian để ý đến Lệ Ái một chút. Đừng để cô bé bị tủi thân sẽ sinh ra trầm cảm và ảnh hưởng đến đứa bé. Muốn cả hai mẹ con khoẻ mạnh thì người sắp lên chức ba như anh phải chăm sóc thật nhiều cho họ. Tôi nói này, Lệ Ái có nguy cơ mắc bệnh trầm cảm lắm đó, anh lưu ý nhé và đứa bé rất yếu cần bồi bổ gấp các dưỡng chất. Sức khoẻ em ấy đang ở tình trạng đáng báo động.”

Mạnh Thiếu Khiêm không nói mà kéo chăn đắp lại cho Lệ Ái, bàn tay đặt lên một bên mặt tái nhợt của cô. Anh đã làm cái gì….

Bảo Khang vỗ vai Mạnh Thiếu Khiêm, trước khi ra về anh có nói:

“Cố gắng vực dậy tinh thần cho em ấy đi. Tôi cũng mới biết chuyện mẹ em ấy. Lệ Ái cần cậu cho nên đừng bao giờ làm cô bé phải đau lòng nữa, hai mẹ con em ấy chỉ còn cậu thôi.”