Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 43: Chương 43





Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào cuộc gặp gỡ định mệnh ấy đã khiến cho hai người xa lạ trở nên thân thuộc với nhau thông qua bản hợp đồng.

Mọi thứ cứ như một dòng chảy của thời gian vậy….

Lệ Ái bây giờ đã mười sáu tuổi, cô ngày càng trổ mã xinh đẹp và tình yêu dành cho Mạnh Thiếu Khiêm cũng theo đó lớn dần lên.

Mạnh Thiếu Khiêm không thay đổi mà ngày càng phong độ, lịch lãm.

Sự cưng chiều dành cho Lệ Ái vẫn như cũ.

Bệnh tình của bà Phương Tình đã điều trị thành công và sức khoẻ hồi phục rất tốt.

Giờ đây bà có thể sinh hoạt ổn định không còn bị dày vò như lúc mắc bệnh nữa.

Cứ như thế trôi qua một khoảng thời gian cứ tưởng chừng lâu nhưng hoá ra lại nhanh vô cùng.

—————————————————————

Mạnh Thiếu Khiêm ở phòng làm việc Hàn thị kí công văn.

Tên nhóc Mạnh Tường từ lúc Phương Diễm đột nhiên biến mất cứ như người mất hồn vậy nên toàn bộ công việc phần lớn là do anh làm.

Ngoài mặt thì cười nói bình thường với mấy người Hàn Chấn Phong nhưng sâu trong thâm tâm Mạnh Tường đang chất chứa nỗi đau vô tận với cô gái mình yêu.

Mạnh Thiếu Khiêm không biết giữa họ xảy ra chuyện gì nhưng thấy Mạnh Tường như thế anh biết chuyện không đơn giản.

Anh cũng không hỏi đến tên nhóc ấy làm gì vì anh nghĩ nếu hỏi sẽ khiến vết thương lòng trong tim Mạnh Tường càng rỉ máu nhiều hơn.


Tay cầm bút kí tên, mắt đọc tài liệu và theo dõi màn hình máy tính, Mạnh Thiếu Khiêm hiện lên là người cuồng công việc và rất nghiêm túc.

Bên trong căn phòng im lặng phút chốc bị đánh tan bởi chuông điện thoại.

Mạnh Thiếu Khiêm vốn dĩ không muốn nghe nhưng chuông cứ reo liên hồi khiến anh phải cầm điện thoại lên xem.

Là dãy số lạ, đuôi mày lập tức nhíu lại rồi nhấn nút nghe.



Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia khiến cho Mạnh Thiếu Khiêm như không tin vào tai mình:

“Khiêm, em là Tố Quyên!”

Hơi thở Mạnh Thiếu Khiêm phút chốc trì trệ, cái tên vừa thốt lên đã chạm đến nỗi đau tận sâu trong lòng anh suốt bao năm nay….Người con gái anh đã muốn quên đi nhưng sao khi nghe đến anh lại chẳng thể kiềm chế được lòng mình….Cô ấy đã về rồi, thật sự đã về rồi….

Thấy không có hồi đáp, cô gái kia vẫn tiếp tục nói, tông giọng gấp gáp:

“Khiêm, Khiêm, anh có ở đó không? Em nhớ anh lắm.”

“Tôi đây.”

Mạnh Thiếu Khiêm đè nén cảm xúc của mình mà nhàn nhạt trả lời.

Tâm trạng của anh rất rối.

Cô gái tên Tố Quyên kia khi thấy anh đáp lại liền nức nở vài tiếng như đang khóc.