Sáng hôm sau Mạnh Thiếu Khiêm cùng Lệ Ái đến sảnh khách sạn ăn sáng.
Cả hai chọn một chiếc bàn ngay cửa sổ kính khuất người để ăn.
Trông cả hai rất thoải mái và nhàn nhã.
Lệ Ái diện chiếc đầm voan hai lớp dài chấm đất, tóc tết đuôi cá để sang một bên, khuôn mặt trang điểm nhẹ, dáng vẻ thướt tha, mong manh khiến người khác muốn yêu thương thật nhiều.
Mạnh Thiếu Khiêm rủ bỏ tây trang thường ngày mà thoải mái với quần dài cùng áo sơmi trắng, tóc chải gọn gàng trông lịch lãm, lãng tử vô cùng.
Đưa dĩa thịt đã cắt qua cho Lệ Ái sau đó lấy dĩa của cô về mình, Mạnh Thiếu Khiêm nói:
“Ăn nhiều một chút, hôm nay sẽ đi tham quan vài nơi có thể em sẽ đói.”
Lệ Ái gật đầu xiên thịt rồi ăn.
Thức ăn tan trong miệng mới bắt đầu đáp:
“Em không đói nhanh vậy đâu nên đừng lo.”
Mạnh Thiếu Khiêm mỉm cười sủng nịnh tiếp tục gắp thức ăn đầy dĩa cho cô.
Hai người ăn sáng đến gần một tiếng vì không vội nên ăn nhàn nhã, từ tốn.
Sau khi xong, Mạnh Thiếu Khiêm cùng Lệ Ái ra xe mà Rowan đã chuẩn bị cho họ, có sẵn tài xế và bắt đầu chuyến tham quan.
Lệ Ái lần đầu tiên được đến một nơi mới và tuyệt đẹp nên đối với những cảnh vật có phần thích thú, tò mò.
Cứ chạy qua một nơi nào đó cô sẽ nhìn ngắm chiêm nghiệm rồi hỏi Mạnh Thiếu Khiêm.
Anh cũng không phiền mà giải thích cho cô.
Cứ như thế trên suốt quãng đường đi qua những địa điểm nổi tiếng, Lệ Ái lại như lạc vào xứ sở thần tiên vì cảnh vật quá đẹp khiến cô hào hứng, phấn khởi khám phá.
Mạnh Thiếu Khiêm có mang theo máy ảnh, anh có biết chụp ảnh nên đã chụp rất nhiều ảnh cho Lệ Ái.
Cứ thấy góc nào đẹp là bảo cô đứng vào tạo kiểu cho mình chụp.