Sau khi hạ lệnh, Mạnh Thiếu Khiêm nhanh chóng đi đến chỗ Lệ Ái.
Nhìn cô trong bộ dáng khổ sở, khắp mặt tràn mồ hôi mà anh xót vô cùng.
Súc vật vô giáo dục lại dám bắt cóc thỏ con của anh hành hạ, anh nhất định không tha cho đứa nào cả.
Bốn người nhóm Minh Thư cũng sốt sắng chạy đến phụ giúp cởi dây trói.
Dây thừng buộc rất chặt, lúc gỡ ra thì trên da của Lệ Ái đã in hằn dấu vết đỏ.
Mạnh Thiếu Khiêm vỗ vỗ má cô khẽ gọi:
“Ái Ái, tôi đến rồi đây!”
“Thiếu Khiêm…”
Lệ Ái thốt lên tên của anh, cơ thể cô lúc này khó chịu vô cùng.
Cô muốn được giải toả ngay lập tức….Đôi mắt trong veo mờ mịt cố gắng định hình đúng là Mạnh Thiếu Khiêm rồi sau đó mới nức nở nói:
“Thiếu Khiêm, anh đã đến….em…hức….em khó chịu quá….”
Mạnh Thiếu Khiêm cởi áo vest của mình khoác lên người cho Lệ Ái, ánh mắt sắc bén lia đến ống tiêm nằm gần đó rồi nhìn qua Lệ Ái.
Khuôn mặt cô đỏ hồng, mồ hôi đầm đìa, cơ thể run lên….Lũ khốn nạn đã tiêm thuốc kích dục cho Lệ Ái sao…?
Lửa lòng Mạnh Thiếu Khiêm sôi trào, anh bế Lệ Ái lên tay, cô lập tức bấu lấy áo sơmi của anh cố gắng dụi mặt vào hõm cổ anh để tìm kiếm chút mát mẻ.
Cơ thể cô nóng quá! Mạnh Thiếu Khiêm căm ghét nhìn đám người Diệu Nguyệt bị vệ sĩ của anh khống chế sau đó quay sang nói với nhóm Minh Thư:
“Các em giúp tôi đưa lũ súc vật này về trụ sở, cứ đi theo vệ sĩ và giúp tôi điều tra chúng.
Ái Ái không tốt tôi phải đưa em ấy về ngay.
Sẵn tiện nhờ các em báo cho gia đình bọn chúng chuẩn bị tinh thần đến nhận xác con mình đi.”
“Vâng, Mạnh thiếu cứ giao cho chúng em.
Cái thứ thiếu đạo đức, thiếu nhân phẩm và sống cay nghiệt như tụi nó chỉ có nước đi chết rồi quy y chứ sống khơi khơi thế này phiền mọi người xung quanh lắm.