Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 22: Chương 22





Buổi sáng đã bị Mạnh Thiếu Khiêm chiếm hết khiến Lệ Ái không còn biết trời đất gì ngủ một giấc đến xế chiều.

Tỉnh lại làm VSCN thay một chiếc váy lụa dài hai dây thoải mái rồi đi xuống nhà.

Cô nhìn quanh chẳng thấy Mạnh Thiếu Khiêm đâu, đi xuống bếp thì thấy trên bàn có đồ ăn đậy bằng lồng ấp.

Lệ Ái mở ra thì là cháo thịt bằm rau củ cực kì bổ dưỡng.

Cô sờ quanh tô thấy còn nóng như vừa mới hâm vậy.

Nghĩ nghĩ Lệ Ái muốn đi tìm Mạnh Thiếu Khiêm trước rồi mới ăn nên đi quanh nhà rồi ra vườn tìm anh.

Lanh quanh cuối cùng đến hồ bơi cũng thấy.

Nhanh chóng đi lại cách thành hồ một khoảng, đôi mắt long lanh lướt theo thân hình quyến rũ đang bơi trong nước.

Mạnh Thiếu Khiêm phải nói là cực phẩm từ cạn xuống nước luôn, quá đẹp.

Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng lên….Chết mất thôi, anh đẹp quá, tim cô hình như đang không yên rồi.

Dưới nước Mạnh Thiếu Khiêm đang bơi lội như cảm giác có người đang nhìn mình liền dừng lại ngẩng lên.

Mái tóc ướt đẩm hất vài cái rồi vuốt ngược ra sau càng tăng thêm sự tà mị tuấn tú.

Anh đứng dưới hồ nên chỉ hiện nửa thân trên nhưng cũng đủ khiến người ta nóng bừng cả người vì cơ bắp vô cùng rắn chắc.

Đôi mắt đen hướng về phía người con gái đang đứng ở trên sau đó cất tiếng:

“Đã ăn cháo chưa?”

Lệ Ái lắc đầu tiến đến chỗ thành hồ cầm tà váy vén lên cho gọn tránh bị ướt.

Mạnh Thiếu Khiêm cũng tiến lại gần cô, hai cánh tay cường tráng chống lên thành hồ như bao bọc Lệ Ái trong vòng tay.


Ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ một lát rồi mới nói tiếp:

“Sao lại chưa ăn, cháo không ngon à?”

Lệ Ái lại lắc đầu sau đó đưa tay lên giúp anh lau vài giọt nước trên tóc rủ xuống, giọng nói dịu dàng vang lên:

“Em muốn đi tìm anh.

Anh đã ăn chưa?”

Khoé môi cong lên, Mạnh Thiếu Khiêm lập tức đáp:

“Vẫn chưa, tôi tính bơi một chút rồi mới ăn.

Lâu rồi không có vận động dưới nước.”



Lệ Ái gật đầu như đã hiểu, bàn tay lướt nhẹ qua làn nước mát lạnh.

Mạnh Thiếu Khiêm nhìn cô rồi hỏi:

“Em biết bơi không?”

Lệ Ái mím môi lắc đầu.

Từ nhỏ đến giờ cô không dám xuống hồ bơi lần nào vì sợ.

Cô sợ lạnh! Trời trở gió đã cảm lên cảm xuống nói chi là đi bơi nếu vậy chắc cô sẽ phát sốt mất.

Chỉ có một lần duy nhất là khi đi học mẫu giáo nhà trường tổ chức đi tham quan ở một công viên, mẹ muốn cô cũng được trải nghiệm nên không ngại bỏ tiền cho cô dù bản thân cô không muốn.

Tránh lãng phí Lệ Ái đã đi nhưng không may khi cả đoàn đi ngang một bờ hồ, cô do đứng quá gần và một bạn nữ trong lớp bị sâu lông cắn mà khóc làm cô giáo với các bạn khác hỗn loạn lên.