Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 19: Chương 19





Khi Lệ Ái còn say giấc sau trận hoan ái mãnh liệt thì Mạnh Thiếu Khiêm đã thức dậy làm bữa tối.

Nhưng điều đầu tiên anh làm là gọi điện thoại cho thư ký để giải quyết bốn gia đình của nhóm Diệu Nguyệt sau đó chuyển cổ phần vào công ty của gia đình nhóm bạn Lệ Ái rồi mới nấu bữa tối.

Lúc Lệ Ái đi xuống vừa vặn đồ ăn đã nấu xong, cô đi đến ôm lấy Mạnh Thiếu Khiêm từ đằng sau làm anh có chút bất ngờ nhưng không nói gì chỉ tập trung xào rau.

Khi rau chín cho ra dĩa anh quay lại nhìn cô gái nhỏ đang ôm khư khư eo mình không buông liền nói:

“Đói bụng rồi còn không mau buông ra, dạo này em bám người thế hả?”

Lệ Ái mỉm cười dụi đầu vào lồng ngực ấm áp khẽ hỏi:

“Thiếu Khiêm, anh sẽ không rời đi đúng không? Hợp đồng đó sẽ có hiệu lực mãi đúng không?”

Mạnh Thiếu Khiêm trầm ngâm trước câu hỏi của cô một lúc mới ôm lấy cả cơ thể nhỏ nhắn thật chặt trong vòng tay anh.

Anh không biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa….

“Tôi đã nói nhiều lần rồi Ái Ái.

Chỉ cần em không làm trái ý tôi tôi nhất định giữ em lại bên cạnh thật lâu.”

“Là anh nói đó nhé, không chừng cả đời này anh sẽ phải giữ em lại mãi đấy.”

Mạnh Thiếu Khiêm cười khẽ một tiếng nhéo nhẹ chóp mũi cô, gằn giọng:

“Nghịch ngợm!”

Lệ Ái e lệ cũng nở nụ cười xinh đẹp với anh rồi mới cam tâm buông tay ra phụ anh dọn thức ăn ra bàn bắt đầu dùng bữa tối.

Lệ Ái với đồ ăn Mạnh Thiếu Khiêm làm ăn rất vừa miệng, rất nhiệt tình.

Anh thấy cô ăn ngon cũng yên tâm phần nào, hài lòng vì dạo này cô trông có da thịt hơn.

Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Mạnh Thiếu Khiêm cất tiếng nói với cô:

“Lát nữa tôi có việc ra ngoài, em ở nhà xem bài vở đi.


Còn dư thời gian thì bật tivi ở sofa trong phòng ngủ lên xem.

Có thể tôi về trễ nên cứ ngủ trước, tôi không muốn thấy em thức khuya đâu như vậy hại sức khoẻ lắm.

Ái Ái có làm được không?”

Lệ Ái vừa nhai thức ăn vừa gật đầu với anh.

Đồ ăn trong miệng tan cô mới bắt đầu đáp:



“Dạ, anh đi đường cẩn thận nhé.

Mà Thiếu Khiêm ơi, anh đi đâu vậy?”

“Tò mò?”

Lệ Ái lắc đầu xua xua tay vội nói:

“Dạ không có, em thuận miệng nên hỏi thôi.

Anh đi đâu là việc của anh, người làm tình nhân như em không có quyền hỏi đâu.”

Thấy bộ dáng vội vã giải thích của cô làm Mạnh Thiếu Khiêm buồn cười.

Múc canh vào chén đưa cho cô rồi cất tiếng: