Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 15: Chương 15





Lệ Ái ôm gối ngồi trên giường suy nghĩ vẩn vơ, Mạnh Thiếu Khiêm đi vào cũng không hay biết.

Nhìn con thỏ nhỏ đang ngẩn ngơ, kiềm lòng không đậu mà ôm lấy cả thân thể bé bỏng.

Hương thơm thanh khiết trên người Lệ Ái cực kì dễ chịu làm cho Mạnh Thiếu Khiêm phải kề cả gương mặt vào cổ cô mà hít lấy….Anh hình như ngày càng chìm đắm vào cô gái này rồi….Là dục vọng điều khiển anh có đúng không?

Lệ Ái vì hơi thở của Mạnh Thiếu Khiên phả vào cổ mà cảm giác nhột khẽ rùng mình một cái, cần cổ thanh mảnh thoáng chốc ửng hồng lại còn điểm thêm mấy vết hoa đào.

Tiếng cười khẽ của người đàn ông từ cổ họng vang lên bên tai cô cùng lời nói ma mị, êm dịu:

“Ái Ái, em đang nghĩ gì thế?”

Lệ Ái lắc đầu chu môi môi sau đó quay người lại đối diện Mạnh Thiếu Khiêm.

Mà anh đã xê dịch tựa vào đầu giường từ lúc nào, hai tay dang rộng như bảo Lệ Ái hãy sà vào đó.

Tuy thời gian bên nhau hiện giờ hơi ngắn nhưng với cô, nhất cử nhất động của Mạnh Thiếu Khiêm cô đều hiểu và ngoan ngoãn làm theo….Vì điều gì? Vì điều gì cô bắt đầu cảm thấy mình đối với anh có cảm giác mãnh liệt, chân thật, ích kỷ chỉ muốn anh là của riêng cô….

Lệ Ái yên vị áp đầu lên lồng ngực rắn chắc sau lớp áo thun, ngón tay nghịch ngợm vẽ vài vòng trên đó, môi nhỏ khẽ hỏi:

“Người kia là ai thế ạ?”

Mạnh Thiếu Khiêm vuốt mái tóc dài mềm mại làm tay anh có cảm giác yêu thích.

Nghe cô gái nhỏ hỏi vậy, anh không vội trả lời mà hỏi ngược lại:

“Em thấy rồi à?”

Cái đầu trước ngực gật một cái, Mạnh Thiếu Khiêm rất nhanh trả lời:

“Đó là người anh em của tôi! Chúng tôi từ nhỏ đã không được như bao đứa trẻ khác, chẳng biết làm sao mà lớn lên, chẳng biết nguồn cội cha mẹ mình là ai….Cậu ta tên Mạnh Tường, tôi và cậu ta thời niên thiếu đã cùng nhau sát cánh rồi gắn bó đến bây giờ.

Ái Ái, tôi rất ngưỡng mộ những người có ba có mẹ bên cạnh, không cần đủ chỉ có một trong hai cũng được rồi vì hoàn cảnh mỗi người là khác nhau.

Có ba có mẹ tốt biết bao, đêm đến không bị lạnh, đói thì có cơm ăn chứ không cần nhịn mấy ngày, muốn cái gì thì ba mẹ cũng đều cố gắng đáp ứng.



Em biết không, khi nhỏ nhìn thấy một đứa bé bị mẹ la, bị ba mắng rồi sau đó giận dỗi bỏ đi, lúc ấy tôi thật sự muốn phi thật nhanh đấm cho nó một cái vì không biết trân trọng những món quà vô giá mà ông trời ban cho.

Tôi cũng thèm nghe chửi lắm, nghe tiếng mẹ mắng, nghe tiếng ba cằn nhằn nhưng không được vì tôi là một đứa mồ côi….”

Về sau giọng anh nhỏ dần, Lệ Ái nghe được nhịp tim anh đập mạnh một cái…..Cứ nghĩ bản chất lạnh nhạt, băng lãnh là do trong tính cách anh nhưng hình như không phải….Đó chỉ là vỏ bọc để anh tự bảo vệ mình vượt qua những năm tháng khó khăn, khắc nghiệt nhất của cuộc đời….Hoá ra Mạnh Thiếu Khiêm đã từng trải qua quãng thời gian đau lòng đến thế…..Bây giờ cô mới biết mới hiểu được vì sao sâu bên trong đôi mắt đen thẳm luôn tỏ ra sát khí lại có những nỗi buồn mang mác cất giấu…..Thì ra người đàn ông này đã từng nếm đủ mọi đắng cay của cuộc đời từ khi còn rất nhỏ….

Nghĩ đến đó vành mắt Lệ Ái đỏ lên, cô kiềm nén không cho mình quá xúc động vì cô muốn được nghe anh chia sẻ.

Ngày hôm nay cô mới biết được con người thật của Mạnh Thiếu Khiêm…Ai rồi cũng sẽ có cho mình những đau khổ tận cùng trong đáy lòng, mà Mạnh Thiếu Khiêm lại từng có thời gian dài thấm dần những nỗi đau đó….Người đàn ông này quá mạnh mẽ, quá băng lãnh khiến người ta nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ yếu đuối….Nhưng họ đâu biết anh đã chịu đựng bao nhiêu để có được ngày hôm nay….Một con người quá đỗi hoàn hảo, một con người quá đỗi kiên trì….Cứ tưởng tượng xem nếu phút chốc trong quá khứ anh yếu lòng liệu rằng trên thế gian này có còn tồn tại một Mạnh Thiếu Khiêm như bây giờ không?