Hợp Đồng Định Mệnh 2

Chương 82: MẸ!!!




"Chỉ là con sắp đi rồi, con sẽ nhớ mẹ lắm"

Mẹ Từ mỉm cười, an ủi cô

"Có phải lần đầu tiên đi đâu mà khóc "

"Nhưng cũng phải nhớ chứ. Mẹ không nhớ con sao?"

"Nhớ. Nhớ nhiều là đằng khác "

Nói xong bà đưa tay lau nước mắt cho cô. Vỗ vỗ lên vai

"Trễ rồi, hai đứa về đi"

"Mẹ!!! Lên chơi với con vài bữa nhé? Con không muốn xa mẹ"

"Con bé này. Con bị sao vậy? Lên trển lo mà học đi, cuối tuần Thiên Dương lại đưa con về "

"Lâu lắm. Hay con ở lại đây với mẹ nhá?"

Cô chỉ vừa mới dứt lời thì mẹ Từ đã dắt tay cô đến chỗ xe rồi. Bà mở cửa cho cô ngồi vào, thắt luôn dây an toàn cho cô rồi quay sang nói với Thiên Dương

"Có phải con chiều nó quá riết thành hư không? Lảy nhảy suốt ngày à"

Anh cười cười rồi nói

"Đúng là con chiều quá riết thành thói hư rồi dì ạ. Dạo này em ấy lì lắm. Không còn ngoan như trước nữa "

"Hai người hùa nhau ức hiếp con. Con dỗi rồi "

"Cái con bé này. Nhớ ăn học cho đàng hoàng đấy. Không thì đừng có trách mẹ "

"Con biết rồi. Mẹ vào đi, con về đây "

"Ừ. Thiên Dương con lái xe cẩn thận nhé, dạo này mấy vụ tai nạn xe nhiều lắm "

"Dạ. Dì yên tâm, con lái xe cẩn thận mà. Thôi, dì vào nghỉ ngơi đi, bọn con xin phép "

"Ừm "

Nhìn thấy mẹ Từ vào trong nhà và khóa chặt cửa lại rồi thì anh mới lái xe trở về. Con đường đêm khuya thanh vắng, không một chiếc xe. Dù hai người đi từ nãy đến giờ cũng khoảng 30 phút rồi nhưng không gian vẫn yên tĩnh đến lạ thường. Anh và cô hai người cũng không ai nói với ai. Vì chán quá nên cô lấy điện thoại ra để chơi một chút. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy ở trong túi xách. Cô nhớ lại hoá ra là đã để quên ở nhà mẹ rồi. Cô quay sang ấp úng chẳng dám nói. Anh thấy vậy thì liền hỏi

"Sao vậy?"

"Em lỡ để quên điện thoại rồi"

Ngay tức khắc, anh chẳng đáp lại cô bằng lời nói mà anh chỉ là đang lái xe quay trở về nhà của mẹ Từ. Cô ngồi chu chu cái môi, đôi mắt thì hơi hơi hướng về anh. Cô gặng hỏi

"Anh không khỏe hả?"

"..."

"Sao anh không nói chuyện với em?"

"Vì anh đang lên kế hoạch xử thằng Lục Thành đó. Em đừng có bênh vực nó, anh không quan tâm đâu "

"Em..... Nhưng anh đừng làm gì quá đáng nhé"

"Yên tâm, anh chỉ cho nó ăn đạn thôi. Không làm gì quá đáng đâu"

Cô biết anh nói như vậy là để hả giận thôi chứ anh không làm thế đâu. Nhưng mà nếu cô mở lời ngăn không cho anh làm vậy với Lục Thành thì chắc chắn anh sẽ làm thật luôn đấy.

Tốt nhất là không nên chọc giận anh.

*Ở một diễn biến khác

"Cô...cô là ai?"

"Tôi là ai sao? Bà không nhận ra tôi à?"

Nói rồi cô tháo cái khăn che mặt ra. Từ Mộng Ninh nhìn thấy cô, bà liền cảm thấy sợ hãi.

"Cô tới đây làm gì? Bỏ....bỏ dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện nhé"

"Từ từ nói chuyện? Bà nghĩ tôi là ai mà nghe lời bà. Từ Mộng Ninh, bà có biết tôi đã phải khổ sở thế nào trong suốt 2 tháng qua không?"

"Chính con gái của bà. Chính nó đã đưa tôi vào con đường khốn khổ này. Chính nó đã cướp đi hết tất cả của tôi. Cả gia đình phải vì nó mà mất hết tất cả, từ công ty cho đến nhà cửa. Không còn gì nữa hết "

"Ba cũng vì chuyện này mà tự tử rồi đó bà biết không? Mẹ tôi vì mất chồng mà cũng lâm bệnh rồi đấy. Các người vừa lòng chưa? Ngay cả Thiên Dương nữa, chính nó...đúng chính là nó. Nếu không có nó thì bây giờ nhà tôi đâu phải khổ thế này"

"Tôi sẽ giết nó, giết chết thằng chó đấy. Thêm cả con gái của bà nữa "

Từ Mộng Ninh dù vẫn chưa hiểu rõ sự tình nhưng khi nghe đến mấy chữ nào là giết chết Thiên Dương, nào là giết con gái bà. Bà sợ hãi lắm, quỳ gối xuống trước mặt ả mà chấp tay lạy

"Đừng mà, cô muốn làm gì tôi cũng được nhưng đừng làm hại mấy đứa nhỏ. Tụi nó....tụi nó... Đừng, tôi xin cô đấy. Làm ơn "

"Sao? Ý của bà là... một mạng đổi hai người hả?"

"Phải. Tôi sẽ chết, tôi sẽ chết để hai đứa nó được sống. Tôi van xin cô "

"Bà mơ đi. Tôi giết hết, không tha cho bất kỳ người nào. Nhưng Từ Mộng Ninh, tôi xin lỗi. Bà phải là người mở đường rồi "

Vừa nói dứt câu. Từ Mộng Ninh còn chưa kịp ngước mắt lên nhìn thì....

*Đùng....*

Tiếng súng đã vang lên, một người phụ nữ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, người nhuộm máu đỏ vì viên đạn vừa được bắn ra. Đôi môi mấp máy không còn chút sức lực, cả cơ thể ngã khụy xuống dưới sàn nhà, đôi môi run lên một nhịp hổn hển nói

"Mẹ...mẹ yêu con. An Nhiên...mẹ....mẹ thương con nhiều lắm..."

Hơi thở cuối cùng rồi cũng tắt.

Cả cơ thể lạnh dần trong đêm

Những hơi ấm giờ đây không còn nữa

Mẹ đi rồi con chịu phận mồ côi

Sau khi giết được người, cô ta cũng nhanh chóng chạy đi. Vừa lúc ấy Thiên Dương và An Nhiên cũng về đến nhà. An Nhiên va chạm phải ả nhưng do trời tối mịt nên cô cũng không biết ai là ai.

Vừa vào đến nhà, không thấy mẹ ở nhà trên nên cô đi vào phòng lấy điện thoại. Phòng của cô và phòng của mẹ Từ cũng là sát bên nhau. Thấy cửa phòng của mẹ đang mở nên cô định chạy đến doạ mẹ một chút.

Nhưng khi cô vừa nhảy lên định hù lên một tiếng thì....

"Mẹ!!!!!!"

Nghe tiếng cô la lớn, anh hớt hải chạy vào trong. Bắt gặp hình ảnh mẹ Từ đang nằm bất động trên sàn nhà. Cả một vũng máu tuông ra từ đầu bà ấy. Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho cấp cứu ngay. Cảnh sát cũng nhanh chóng được điều đến.

An Nhiên như người mất hồn, đôi mắt lơ đễnh nhìn mẹ mình hai bên má cứ ướt nhẹp vì nước mắt. Cô không thể thốt thành lời, khóc cũng không ra hơi. Thiên Dương vừa phụ với mấy người y tế một tay đưa mẹ Từ ra xe cấp cứu rồi cũng nhanh chân chạy vào với cô.

Bỗng cô gào lên gọi mẹ. Cô muốn đi theo mẹ đến bệnh viện nhưng hiện tại, hai người đang trong viện tình nghi nên đâu thể rời đi ngay được. Thiên Dương vì lo cho cô, anh cũng muốn đưa cô đi cùng mẹ đến bệnh viện nhưng mấy tên cảnh sát kia cứ ngăn hai người lại.

Anh tán một cái bóp vào đầu của một gã cảnh sát

"Gọi cho sếp của bọn mày đi"

Tên cảnh sát kia cũng hoang mang vì không biết lí do khiến mình bị đánh. Gã còn lại thì lấy điện thoại ra gọi cho sếp của mình như lời anh nói. Đáp lại đầu dây là giọng của một gã trung niên, mập mạp. Cất giọng lên nghe là muốn đánh chết hắn vì láo toét rồi. Nghĩ mình làm chức cao nên muốn gì cũng được sao?

Tên cảnh sát nói với hắn rằng Thiên Dương đang muốn gặp, hắn cũng chả nghĩ đến việc Thiên Dương thằng khốn nào nên khi cất giọng lên anh liền cảm thấy chói tai

"Thiên Dương nào đấy?"

"Trần Thiên Dương, cháu đích tôn nhà họ Trần, là chủ tịch tập đoàn Trần Thị. Còn hỏi gì nữa không?"

"Trần.... Trần tổng, anh đang làm gì ở đó, sao lại là tình nghi?"

"Tôi phát hiện ra vụ án, báo cho cảnh sát thì đám người này liền cho tôi là phạm nhân. Ông nói xem, tôi nên xử lý thế nào? Xử lính hay xử sếp?"

"Trần tổng, cái này là do bọn lính ấy không hiểu chuyện thôi. Tôi sẽ giáo huấn lại bọn nó. Còn bây giờ thì ngài có thể tự do rồi "

"Biết điều "

Nói rồi anh tắt điện thoại đi. Không kịp để hai tên kia nói lời nào. Anh liền cầm tay cô chạy đi ra xe rồi đưa cô đến chỗ bệnh viện.

Vừa đến nơi thì cô lại nhận được tin động trời khiến cho đôi chân không thể trụ vững được nữa. Cô ngã hẳn vào lòng anh, đôi mắt như không thể mở lên được nữa. Giọng nhỏ cất lên

"Mẹ em.... cứu mẹ em"

"Anh xin lỗi"

Anh xin lỗi? Lỗi đâu phải là của anh đâu chứ. Nghe anh xin lỗi cô lại càng đau lòng hơn. Rốt cuộc là ai đã giết mẹ của cô vậy. Cô đau đớn khóc lên, ôm chặt lấy anh mà khóc. Nước mắt ngày càng ít đi ít đi cho đến khi cô ngất xỉu.

Ngay lập tức cô cũng được các bác sĩ cấp cứu kịp thời. Tạm thời cô sẽ phải ở lại đây khoảng 3 ngày để bình ổn lại sức khỏe. Anh bắt đầu gọi điện thông báo cho mọi người. Trước tiên là xin phép cho An Nhiên nghỉ học, tiếp theo là cho người đi điều tra sự tình ra sao. Anh đau lòng cầm tay An Nhiên.

"Sao chuyện gì khổ cũng đến với em hết vậy? An Nhiên của anh thật đáng thương"

.

Mẹ mất rồi con phải mồ côi.

Không cha không mẹ bên cạnh, giờ An Nhiên chỉ còn mỗi mình anh. Mong anh cho cô một đời thật bình an và hạnh phúc.