Hợp Đồng Định Mệnh 2

Chương 50: "NGỦ NGON NHÉ, BẢO BỐI NHỎ"




Sau nhiều giờ đi lại thì cuối cùng cũng đã về đến nơi. Nhưng họ cũng không về Trần gia, anh đưa cô về thẳng đến nhà mình. An Nhiên vì mệt mà ngủ rất sâu. Anh gọi mãi cô cũng không chịu dậy, anh đành bế cô vào trong vậy

"Ngủ ngon nhé, bảo bối nhỏ!"

Sau khi đắp kín chăn cho cô, đảm bảo rằng cô sẽ không bị lạnh thì anh quay trở về thư phòng. Nơi mà anh đã bỏ trống rất nhiều ngày rồi, vừa vào tư thế, anh liền bắt đầu công việc thôi.

Làm còn chưa được bao lâu thì đã có cuộc gọi điện đến anh rồi

"Alo?"

"Anh vẫn chưa ngủ sao?"

"Đang ngủ thì mơ thấy người đẹp gọi điện, tôi cư nhiên sẽ không ngủ được nữa"

"Anh thật biết nói đùa mà. Nhưng dù sao thì anh cũng phải nghỉ ngơi sớm đấy nhé. Thức khuya nhiều không tốt đâu "

"Vậy còn em?"

"Bây giờ em cũng đi ngủ. Ngày mai còn đến công ty nữa ~~"

"À, mai em không cần đến. Anh về rồi "

"Dạ?"

"Anh nói em không hiểu sao? Anh về rồi, không phiền em nữa, ngủ sớm đi nhé. Anh bận rồi "

Trong khi anh vẫn chưa kịp tắt máy thì từ phía bên ngoài đã có người bước vào, rồi lại còn cất lên chiếc giọng ngáy ngủ hỏi anh

"Anh vẫn còn làm việc sao?"

Khoan mới trả lời An Nhiên, anh nói với Cố Mẫn Lan

"Em tắt máy trước giúp tôi. Tôi bận chút chuyện"

*Là bận ôm người tôi yêu đấy*

Anh bước đến ôm lấy eo của An Nhiên.

"Sao lại thức dậy rồi?"

"Không có anh, em không thể ngủ ~~"

"Anh ngủ cùng em nhé?"

"Hmmmm. Không cần đâu, cho em ôm một chút nhé?"

"Bao lâu cũng được, nghe bảo bối hết "

Lúc này thì bên phía đầu dây bên kia mới chịu tắt cuộc gọi. Ai đó đã tức hộc máu vì An Nhiên....An Nhiên dám nói chuyện kiểu đó với anh.

Đang tức giận với An Nhiên thì cô bỗng nhận được một cuộc gọi từ số lạ điện đến. Cô cư nhiên vẫn sẽ bắt máy như thường lệ

"Alo?"

"Ngày mai gặp nhau được chứ?"

"Ai vậy?"

"Trình Tiêu, người tình của em, em lại quên được à?"



"Ai là người tình chứ. Tôi không quen ông "

"Chờ đã, anh sẽ gửi địa chỉ cho em, ngày mai em không đến.... thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi "

Nói rồi, ông ta liền tắt điện thoại đi. Còn lại cô, lại loay hoay tìm cách để đối phó với ông ta, vừa nghĩ ra được một kế sách thì lại nhận được một tin nhắn. Là đoạn video của cô và ông ta lúc hai người đang quan hệ.

"Yaaaaaa"

"Đoảng" một tiếng, chiếc điện thoại đã vỡ ra thành nhiều mãnh vụng rồi. Triệu Mỹ Lệ và Cố Hạo Thiên nghe thấy, liền hoảng loạn chạy vào tìm cô.

"Mẫn Lan, con làm sao vậy?"

"Ba....mẹ ....."

"Làm sao? Có chuyện gì à?"

"Con......"

Đang trong lúc thế này, nếu cô mà nói ra thì liệu rằng vẫn ổn chứ. Cô sợ bà Triệu mà biết, chắc chắn bà sẽ không để yên, nhưng nếu lỡ cái đoạn phim đó được truyền ra ngoài thì phải làm sao? Chức vụ của Trình Tiêu cũng đâu phải là kém cỏi gì. Cô phải làm sao đây?x

"Con không sao. Chỉ là...... stress một xíu thôi. Ba mẹ về phòng nghỉ ngơi tiếp đi ạ"

"Con thật sự ổn chứ?"

"Bảo con đến công ty của ta làm thì một hai con không đồng ý, thế mà lại lau đầu vào làm công không cho cậu ta"

"Baaa. Ba không biết đâu, anh ấy dần có thiện cảm với con rồi, con cố gắng một chút để được hưởng lợi về sau, không sao đâu. Hai người đừng lo cho con "

"Hay để mẹ pha cho con ly sữa nhé?"

"Cảm ơn mẹ "

"Ba, người có thể nói chuyện với con một lát không?"

Cố Hạo Thiên khó hiểu nhìn cô. Nhưng rồi thì ông ta cũng ở lại với cô. Ông lấy một cái ghế, kéo sát lại gần chỗ cô ngồi.

"Có phải Thiên Dương ức hiếp con không?"

"Không phải Thiên Dương, mà là Cố An Nhiên, con gái cưng của ba đấy"

"Cái gì mà con gái cưng chứ. Không phải ba chỉ có mỗi con thôi sao? Nhưng nó làm gì con?"

"Ba biết chuyện.... lúc trước nó có qua lợi với Thiên Dương?"

"H-hả? Ch-chuyện gì? Con nói gì vậy?"

"Ba đừng giấu nữa. Con biết hết rồi, hôm đó con vào phòng ba tìm đồ, vô tình nhìn thấy bảng hợp đồng...."

"Con......"

"Nhưng không phải bây giờ, nó lại là con cháu nhà họ Trần đấy sao? Con lo gì nữa?"

"Con đang nghi ngờ, không lẽ....hai người họ đang loạn luân "

"Con đang ăn nói hồ đồ gì vậy?"

"Lúc nãy gọi cho Thiên Dương, con có nghe thấy giọng của nó. Nó còn kiểu nũng nịu với anh ta"



"Làm sao được. Chắc do con nghĩ nhiều đấy thôi "

"Thôi, con đợi mẹ pha sữa, uống vào rồi đi ngủ đi. Đừng có thức khuya quá, sẽ không tốt đâu "

"......"

Nói rồi, Cố Hạo Thiên cũng trở về phòng của mình. Ông đang rất lo lắng suy nghĩ. Rốt cuộc là tên Trần Thiên Dương đó lại có ý đồ gì với Cố Mẫn Lan. Hắn sẽ không vì chút chuyện lặt vặt mà lại đi hại cô đấy chứ.

Cả đêm, ông ngủ cũng không được. Cứ trầm ngâm mà suy nghĩ đến chuyện của ngày hôm nay.

Lúc chiều này, ông vừa gặp lại Doãn Tần. Là tình cũ của Cố Mẫn Lan. Ông không ngủ được cũng do hắn mà ra, lúc gặp lại hắn còn không quên nói vài điều với ông.

"Chúng ta hợp tác nhất định sẽ rất thành công"

"Tôi không muốn chết. Cái thằng Thiên Dương đó mà biết tôi làm thì....cái mạng già này làm sao giữ được đây?"

"Cố Hạo Thiên, ông muốn bại trước mặt hắn hay muốn chết dưới tay tôi đây?"

Vừa nói tay hắn vừa cầm con dao kề vào phía bụng của ông, nhấn mạnh.... ngày càng mạnh vào. Khiến ông thở cũng không dám.

"V-vậy tôi phải làm gì?"

Doãn Tần nhìn nhìn xung quanh rồi nói nhỏ vào tai ông, chính bản thân ông khi nghe xong cũng không thể nào ngờ được.

Dù bản thân không muốn làm, nhưng ông cũng không thể để mình mất mạng được. Ông cũng rất sợ cậu ta, tên Doãn Tần này tính tình lại không khác gì Thiên Dương. Một khi đã nói thì chắc chắn hắn sẽ làm.

Ông lại là một người nhát gan, hẳn là phải nghe theo lời người ta nói.

...----------------...

Sau khi cho An Nhiên vào lại giấc ngủ thì anh lại tiếp tục với công việc của mình. Mãi đến gần 2 giờ sáng thì anh mới chịu đi ngủ.

Trở về giường với người thương của mình. Cũng đã lâu rồi anh mới lại được nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, cũng đã lâu rồi anh mới lại được ôm cô ngủ.

Thân thể cô nhỏ bé, nằm gọn trong vòng tay của anh. Hơi ấm của hai người lan tỏa vào cơ thể nhau, hơi thở dường như cũng hòa lại làm một.

Có An Nhiên trong lòng, anh đúng là ngủ thật ngon giấc. Mãi đến sáng muộn thì hai người mới thức giấc. Cũng vì quá ngon giấc mà anh trể giờ đến công ty rồi.

Trể thì trể. Anh vẫn chưa ăn sáng mà, ngồi lại cùng ăn sáng với cô, ôm cô thật chặt rồi hôn cho một cái để tạm biệt. Anh đi làm trong vui vẻ.

Lúc đến công ty, ai nấy đều sửng sốt, ngạc nhiên vì hôm nay sếp Trần của họ còn biết cười nữa cơ. Các cô gái trẻ trong công ty đều nháo nhào cả lên vì lúc anh cười "Thật sự rất đẹp trai". Không chỉ cười, mà cách hành xử của anh còn rất lạ.

Bình thường nếu ai đó làm trái ý anh, dù lớn hay nhỏ anh đều không bỏ qua. Nhưng hôm nay thì khác, bất kể việc lớn nhỏ, trái ý hay đúng ý, anh đều sẽ gửi vài lời động viên đến họ

"Oh My God, hôm nay chủ tịch làm sao vậy?"

"Tôi đâu biết "

"Nhưng nếu ngày nào sếp cũng được như vậy... có phải rất tốt không?"

"Tôi nghe nói sếp có bạn gái "

"Là ai vậy?"

"Thì là Cố Mẫn Lan đấy. Tin tức này cũng lâu rồi, cô không nghe thấy sao?"

"Tôi không thích xem tin tức "

Trong khi bọn họ đang bàn tán sôi nổi về chuyện của anh và Cố Mẫn Lan thì Thiên Tâm và Thẩm Quân từ đằng xa đi đến. Mặc dù là đúng kế hoạch nhưng họ lại không thích nghe những lời này. Trong nó cứ hư vô làm sao, chuyện bất bại không có thật.