Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh

Chương 48




Tập đầu tiên chủ yếu xoay quanh nữ chính ở thuở thiếu nữ, là đóa hoa còn chưa nở rộ, đương nhiên theo đó sẽ có sự xuất hiện của cô bạn hàng xóm Tang Lạc do Lục Phiêu Diêu đóng.

Trên phim, song song với nữ chính linh động, hoạt bát động lòng người là hình bóng thiếu nữ dịu dàng nhưng lẫn gì đó thanh cao khiến người khác không dám vấy bẩn.

Tang Lạc mặc bạch y, lấy màu trắng làm chủ đạo, họa tiết có màu hồng phấn. Mái tóc đen dài được thả xuống, vừa ngay thắt eo, một phần tóc được búi lại, cố định bằng cây trâm làm từ bạch ngọc. Khí chất ôn nhu như nước, vừa làm nổi bật bản thân vừa làm tôn lên nét linh hoạt của nữ chính.

Nhờ sự xuất hiện của Tang Lạc, cô liền thu được một lượng kha khá người hâm mộ, có người thật sự yêu thích cô, có người trở thành người hâm mộ do nhan sắc cô.

〈 Phim do chị nhà đóng chính chắc chắn sẽ nổi tiếng 〉

〈 Nữ chính đẹp nhưng hợp mắt nhất vẫn là Tang Lạc 〉

〈 Ai đóng Tang Lạc thế? Tôi muốn thành người hâm mộ của cô ấy 〉

〈 @lautren, Lục Phiêu Diêu đóng nha〉

〈 Còn Tần Du chừng nào mới xuất hiện vậy mọi người? 〉

〈 Cảm thấy Tần Du sẽ được yêu thích nhiều hơn nam chính 〉

〈 @lautren, đương nhiên rồi. Cựu ảnh đế đóng vai Tần Du kia mà 〉

〈 Gu của tôi là Tang Lạc, vừa dịu dàng vừa ôn thu, lại có vẻ tri thư đạt lễ nữa 〉

〈 Tần Du không cưới Tang Lạc thì để tôi tới cưới 〉

〈 @lautren, ai cho ngươi giành vợ của ta 〉

〈 Mọi người cứ giành Tang Lạc, tôi giành Lục Phiêu Diêu 〉

〈 @lautren, khôn như cậu thì quê tôi đầy 〉

Lục Phiêu Diêu lướt nhìn từng bình luận cùng đánh giá phim, mọi người không chê diễn xuất của cô khiến cô vui vẻ hài lòng.

Hôm nay chỉ chiếu hai tập, cô dùng gần hai tiếng để xem xong phim, thêm cả tiếng để xem bình luận.

Chỉ thoáng chốc đó thì trời đã ngả chiều.

Sau cơn mưa tầm tã ấy, bầu trời lúc này trở nên quang đãng hơn. Ánh mắt không quá gắt, nhè nhẹ sưởi ấm vạn vật, chốc chốc lại có cơn gió nhẹ thổi.



Đang nghịch điện thoại thì bỗng có tiếng gõ cửa:

- Chị Lục có nhà không?

Lục Phiêu Diêu chạy ra, nhìn qua mắt mèo thì thấy một người đàn ông trẻ, trên tay cầm hộp quà màu hồng phấn, cô lên tiếng:

- Cậu tìm tôi?

Lưu Khả Túc nghe giọng cô liền đáp lại:

- Tôi là trợ lý của giám đốc Trà Dụ, anh ấy nhờ tôi đưa quà cho chị.

Cô mở cửa, nhìn chằm chằm cậu ta đầy nghi ngờ.

Lưu Khả Túc chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi, cậu đưa hộp quà về phía cô, lên tiếng:

- Giám đốc Trà mời cô cùng anh ấy tham gia tiệc rượu. Đây là lễ phục.

Trong lòng cô vốn còn đang giận thì làm sao có thể đáp ứng.

Lưu Khả Túc như đoán trước cô sẽ từ chối, cậu nói tiếp:

- Giám đốc không cho chị từ chối.

Lục Phiêu Diêu tiếp nhận hộp quà, gương mặt xụi lơ tiễn trợ lí của anh rời đi.

Lễ phục anh chọn cũng khá vừa mắt cô, chiếc váy đuôi cá dài xẻ tà màu đỏ rượu được cắt tỉa đầy tinh tế. Áo cúp ngực bó sát, tay áo ren trắng mềm mại, eo siết chặt, có xếp tà ở phần hông.

Cô tắm rửa, thay lễ phục liền tiến hành các trang điểm. Dù không muốn đi cùng anh nhưng ít ra cô phải xuất hiện trong trạng thái xinh đẹp.

Lúc Trà Dụ đến đón cô, anh có chút bất ngờ:

- Nhìn cũng khá đẹp.

Lục Phiêu Diêu khịt mũi, bản thân cô tự thấy là rất đẹp!

Trên xe, anh lấy từ áo vest đen của mình một hộp nhỏ, mở hộp lấy ra chiếc vòng cổ dây nhỏ có mặt là viên kim cương ánh đỏ đưa về phía cô:

- Đeo lên. Đây là tôi chuẩn bị cho cô đấy.



Lục Phiêu Diêu có chút bất ngờ, cô vươn tay nhận lấy, thấp giọng nói:

- Cảm ơn. Lát về tôi sẽ gửi lại.

Trà Dụ nhàn nhạt đáp:

- Ừ.

Lúc hai người cùng nhau tiến vào tiệc rượu liền nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ở đó, kèm theo đó là không ít tiếng thì thầm to nhỏ.

Chàng trai mặc vest đen cắt may tỉ mỉ, đơn giản nhưng đủ khiến người khác cảm thấy thứ anh đang mặc trên người rất đắt tiền.

Khác với chàng trai, bộ váy của cô gái đi theo đầy tinh xảo. Màu đỏ rượu đẹp mắt, phần tà xẻ giúp cô gái khoe ra đôi chân trắng nõn, thẳng táp lại thon thả. Viên kim cương trên cổ cô lại càng tôn lên chiếc cổ thiên nga.

Cô khoác tay anh, lúc nhìn qua mọi người thì nở nụ cười nhẹ.

Trà Dụ không quan tâm những người khác đánh giá, anh dẫn theo cô đến quầy rượu, chọn ra ly có nồng độ cồn thấp nhất đưa cho cô.

Lúc này, một vị đạo diễn chủ động tiến về phía anh chào hỏi.

Lục Phiêu Diêu chủ yếu đứng nghe, chợt bản thân lại bị gọi tên.

Anh vươn tay về phía cô, mắt lại nhìn vị đạo diễn nữ ấy:

- Diễn xuất em ấy không tồi. Phim mới nếu chị thấy hợp có thể mời em ấy.

Vị nữ đạo diễn ấy nghe anh nói liền chuyển mắt nhìn cô, gật gật đầu:

- Người mà cậu đề cử thì đương nhiên rất tốt rồi. Nếu có cơ hội thì mong sẽ hợp tác với cô ấy.

Lục Phiêu Diêu nhìn về phía đạo diễn, mỉm cười không mặn không nhạt, không tự kiêu cũng không nịnh nọt.

Gặp qua vài vị đạo diễn cùng mấy người diễn viên trẻ, cô nhìn người ta đã đi xa, khẽ lên tiếng hỏi anh:

- Anh lôi tôi đến là để lôi kéo phim cho tôi à?

Trà Dụ nhấp một ngụm rượu, ngậm trong miệng rồi từ từ nuốt xuống, hậu ngọt của rượu đọng trong cổ họng anh:

- Ừ. Những đạo diễn cùng diễn viên ở đây chủ yếu là để lôi kéo người đầu tư hoặc là kiếm chỗ dựa.