Ba người đã mua những đồ cần thiết xong, tiền cũng còn dư lại một ít.
Mân hạ điện thoại xuống, quay đầu nhìn hai người:
- Chú Trịnh Thần nói họ đang trên đường đến chỗ chúng ta, sắp đến rồi.
Chốc lát sau, Trịnh Thần và Tự Anh xuất hiện, chị ấy phấn khích lên tiếng:
- Nơi đây đang có lễ hội, chúng ta ở lại chơi có được không?
Lục Phiêu Diêu nghe cũng thấy hứng thú:
- Em cũng muốn xem lễ hội.
Dưới sự đồng ý của mọi người, cuối cùng họ quyết định sẽ đến xem lễ hội.
Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn ngó xung quanh, lên tiếng hỏi:
- Nhưng lễ hội tổ chức ở đầu.
Tự Anh chỉ tay về phía trước:
- Ban nãy một dì nào đó chỉ là lễ hội ở phía trước, gần con sông.
Năm người lôi kéo nha đi về phía con sông.
Trước mắt họ, người dân ở đây với trang phục màu sắc sặc sỡ, chân mang lắc có đính chuông, mặt mang mặt nạ đầy hình dáng từ quen thuộc đến lạ mắt.
Trưởng thôn biết bọn họ liền giới thiệu họ với mọi người.
Thôn này vốn không thịnh hành ti vi, máy tính, điện thoại, nên bọn họ cũng không quá biết mặt người nổi tiếng.
Năm người được đón tiếp nồng hậu, được thay y phục giống người trong thôn, đeo lên lắc chân cùng mặt nạ.
Lục Phiêu Diêu mặc một bộ váy màu đỏ pha lẫn hồng đậm, rất nổi bật. Lắc chân màu bạc càng khiến chân cô trở nên xinh đẹp. Trên mặt là chiếc mặt nạ hình gương mặt nữ thần.
Khác với cô, Trà Dụ một thân quần áo màu tím pha đen, huyền bí mà không quá u tối. Anh mang một chiếc mặt nạ hình quỷ, giữa trán còn có chiếc sừng nhòn nhọn chỉa lên.
Tự Anh, Trịnh Thần và Mân đều mặc quần áo với gam màu nóng.
Lúc gặp nhau, Trịnh Thần khoác vai anh, cười trêu chọc:
- Chúng ta bị phân biệt đối xử rồi. Nhìn Trà Dụ mặc quần áo nè, khác biệt chúng ta quá rồi đấy.
Trà Dụ đứng giữa đám đông quả thật là hạc trong bầy gà. Dáng người cao thẳng khiến quần áo được anh mặc liền nổi bật hơn.
Lễ hội này sẽ chọn ra một cặp nam nữ tượng trưng cho nữ thần và ma thần, bọn họ sẽ sánh vai nhau cùng phát hoa cho mọi người.
Lúc này thôn dân đã chọn ra những đôi nam nữ từ bình thường cho đến xinh đẹp.
Trịnh Thần đưa tay về phía Tự Anh, chị ấy bật cười liền đáp lại bằng cái nắm tay, cả hai cùng nhau tiến về giữa sân.
Mân thấy vậy liền quay đầu nhìn cô, vui vẻ lên tiếng:
- Chị Phiêu Diêu, chúng ta cùng đi đi.
Lục Phiêu Diêu nghe vậy thì âm thầm đưa mắt nhìn anh, Trà Dụ hai tay đặt lên vai cô, mắt lại nhìn cậu nhóc:
- Cô ấy có hẹn với anh rồi, nhóc chịu khó kiếm người khác nha.
Nói rồi anh đẩy cô về phía giữa sân, để lại Mân ngơ ngác nhìn theo:
- Em biết kiếm ai bây giờ?
Lục Phiêu Diêu vốn không định tham gia, nào ngờ lại bị anh lôi kéo, vị trí hai người lại ở chính giữa sân.
Đây là hào quang nhân vật chính sao?
Cô đưa mắt nhìn anh, thầm nghĩ đây chắc là hào quang nam chính của anh, chứ không phải cô.
Vòng thi đầu tiên, nam sẽ chạy về phía trước 100 mét để lấy những nhành hoa nhỏ rồi chạy về phía nữ, còn nữ sẽ lấy hoa đó để kết thành vòng hoa, mỗi lần chạy chỉ có thể lấy một nhành hòa. Vòng thi này là so thể lực nam và khéo léo của nữ.
Nhìn về phía trước cách 100 mét, một vài người thầm nhăn mày, 100 mét với họ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đâu phải chỉ chạy một lần mà là nhiều lần.
Trịnh Thần cười lớn rồi than thở:
- Không biết cái chân già này có chạy lại các cậu trai trẻ không nữa?
Mọi người nghe vậy liền bật cười.
Lục Phiêu Diêu đứng đằng sau lưng Trà Dụ, cô hơi ngẩng đầu liền thấy cái ót của anh. Cái nắng chói chang này khiến lưng anh hơi ướt, mồ hôi từ cổ đã chảy xuống lưng, xuyên qua lớp áo dày.
Cô đưa tay chọt eo anh một cách tự nhiên, thầm thì:
- Anh có được không?
Trà Dụ hơi nghiêng đầu, cụp mi nhìn cô, ánh mắt có chút kì quái, yết hầu anh khẽ động:
- Phiêu Diêu, em không nên nói câu đó với nam nhân. Rất dễ gây hiểu lầm.
Lục Phiêu Diêu sững người một lúc mới hiểu ý anh, cô tức giận vươn tay đánh anh một cái nhẹ.
Anh khẽ cười, nói một cách rất nhỏ:
- Tôi được hay không chẳng phải em là người hiểu rõ nhất sao?
Cô mím môi, trừng mắt nhìn anh:
- Lưu manh.
Trọng tài lúc này đã lên tiếng:
- Chuẩn bị. Bắt đầu.
Tiếng hò reo xung quanh vang lên càng lúc càng hăng, cái chàng trai đã dùng sức lao về phía trước, vòng đầu họ còn rất sung sức, chỉ thoáng cái đã đem nhành hoa về cho cái cô gái.
Lục Phiêu Diêu tiếng nhận nhành hoa từ anh liền chờ đợi nhành hoa tiếp theo để đan chúng thành một vòng hoa.
Ba bốn vòng sau, một số người đã hơi kiệt sức, bước chân cũng càng lúc càng chậm.
Lúc này chỉ còn năm người giữ vững phong độ là Trà Dụ và bốn chàng trai to khỏe.
Cô đưa tay tiếp nhận nhành hoa từ anh, Trà Dụ lúc này gương mặt đỏ bừng, mồ hôi khiến tóc anh ướt đẫm, ánh mắt anh lại rất sáng.
Kết thúc vòng đầu, còn lại bảy cặp đôi được vào vòng trong, có cả Trà Dụ và Lục Phiêu Diêu.