Trà Dụ cau mày ngồi trên sofa, hai mắt đăm đăm nhìn đồng hồ treo trên tường. Hai người tan làm cùng một lúc, anh vốn định chở cô để cả hai cùng về chung, nào ngờ cô nhất quyết không chịu, đã thế còn trốn anh đi taxi.
Trong khi Trà Dụ đang tức giận vì không biết tại sao cô lại né tránh mình thì Lục Phiêu Diêu đang ngồi ở quán mì mà cô yêu thích.
Gọi một bát mì bò trứng, sợi mì vàng ươm cùng nước dùng thanh ngọt, đây vốn là món cô thích ăn nhất nhưng chả hiểu sao bây giờ lại ăn không thấy ngon nữa.
Sợi mì chạm vào môi cô, Lục Phiêu Diêu chợt giật mình, bản thân lại tự liên tưởng tới cảnh đóng ban nãy.
Trà Dụ thật sự đã hôn cô, anh ấy còn diễn rất nồng nhiệt. Thầm thở dài trong lòng, bây giờ cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Đến chạng vạng tối, Lục Phiêu Diêu mới trở về chung cư, cứ ninh ninh là anh đã ngủ, nào ngờ vừa mở cửa, bật đèn thì cô bị bóng đen ngồi trên sofa làm giật mình:
- Anh chưa ngủ sao?
Trà Dụ cau mày nhìn cô, bây giờ cũng đã gần nửa đêm, cô thân là con gái mà lại đi đêm như vậy, thật khiến người khác lo lắng:
- Tôi sợ cô gặp chuyện nên thức đợi. Cô đây là muốn dọa chết tôi sao? Nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, cô mà về trễ tí nữa là tôi báo cảnh sát đi tìm cô rồi ấy.
Lục Phiêu Diêu ngớ người liền lấy điện thoại ra, điện thoại hết pin nên anh gọi cô cũng chả phát hiện:
- Thật xin lỗi, điện thoại tôi hết pin nên không nghe thấy anh gọi.
Trà Dụ nhìn cô trong khi cô lạo né tránh ánh mắt của anh:
- Cô đang trốn tôi sao?
Lục Phiêu Diêu mím môi, lông mi cô run rẩy chuyển động, giọng nói từ ngập ngừng trở nên kiên định:
- Trà Dụ, chúng ta chỉ là hai người lạ vì lợi ích của bản thân nên kí hợp đồng với nhau, phải không?
Anh thầm hiểu ra vấn đề của cô, thì ra cô còn ngại cảnh quay ban nãy, thấy vậy anh lên tiếng giải thích:
- Phiêu Diêu, phim chỉ là ảo, cô đừng để chúng xen lẫn vào đời thật. Còn nữa, tôi vốn không xem cô là người lạ, tôi xem cô là bạn bè.
Lục Phiêu Diêu cụp mi, lẩm bẩm cái gì đó anh không nghe thấy, Trà Dụ thử hỏi:
- Cô nói gì thế?
Cô ngẩng mặt nhìn anh, khóe môi cười tươi, còn vui vẻ làm mặt xấu:
- Tôi nói ai muốn làm bạn với anh.
Trà Dụ há hốc mồm, đứng thẳng trên giường, từ trên cao chỉ tay về phía cô:
- Nè nè, thái độ gì đó. Tôi coi cô là bạn mà cô nói vậy là sao, hả? Giải thích coi?
Lục Phiêu Diêu mặc kệ anh la hét, cô tung tăng đi về phòng của mình. Anh còn không tha cho cô, liên tục hét hỏi:
- Này, ở lại giải thích coi? Cô khinh bỉ người khác thế?
Thấy cô đã đi về phòng, anh mới nhịn không được mà bật cười lớn, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ ở gần phía trong cùng:
- Há há
Ngày hôm sau, anh và cô lại có cảnh quay chung với nhau.
Lục Phiêu Diêu với lí do sợ mang phiền phức cho anh và bản thân nên quyết định không đi chung xe với anh. Vậy nên cô đã nhanh chóng bắt xe đến đoàn phim trước.
Hôm nay, Lục Phiêu Diêu mặc bộ y phục màu hồng đậm, viền váy là màu đỏ rượu, cả người toát lên vẻ yêu kiều như đóa hoa mẫu đơn được vẽ tỉ mỉ trên trán cô. Đóa hoa màu đỏ rực đang nở rộ tựa như vẻ đẹp của thiếu nữ đầy xuân sắc.
Lục Phiêu Diêu cầm tà váy lên, bước chân nhẹ nhàng lại từ tốn, cô ngồi cạnh đạo diễn nhìn nam nữ chính đang đóng phim.
Bọn họ cứ như những viên pha lê đang tỏa sáng, từng ánh mắt, cử chỉ, hành động của họ đều giống như phong thái của nhân vật trong kịch bản.
Trà Dụ đến đoàn làm phim trong âm thầm, một phần là do mọi người quá chăm chú nhìn nam nữ chính đóng.
Anh vẫn mặc bộ y phục màu tím sẫm, bên cạnh thắt lưng treo một đoạn vải màu đỏ rượu, vừa khéo lại hợp với y phục của Lục Phiêu Diêu.
Cảnh quay hôm nay của hai người khá đơn giản, không quá đặt nặng tâm lí nhân vật, chủ yếu là rải tí đường cho mọi người xem phim cảm thấy ngọt ngào.
Lần này, Lục Phiêu Diêu tiến vào trạng thái nhân vật Tang Lạc khá nhanh, lại còn được anh dẫn dắt khiến cô có cảm giác bản thân là Tang Lạc.
Chỉ là Trà Dụ không phải là Tần Du...
Sau một đêm dài, Tang Lạc thức dậy trên chiếc giường rống rỗng. Hai mắt nàng mơ hồ lại vô định, trong đó còn ẩn ẩn tia hung ác.
Cửa phòng mở ra, Tần Du cùng thị nữ tiến vào phòng, thấy Tang Lạc quấn chăn khắp người như cái kén phồng to, hắn nhếch mày. Tang Lạc đỏ mặt nhìn hắn:
- Là ngài giúp thiếp thân thay y phục sao?
Tần Du nói dối mà không chớp mắt đáp:
- Ừ.
Trên gò má thiếu nữ dần hiện lên rạng mây hồng, chỉ bản thân nàng ta biết nàng ta đang nghẹn uất đến đỏ mặt.
Tần Du liếc nhìn nàng một cái, rời đi quẳng lại một câu:
- Ngoan ngoãn thì ta cho nàng ở lại.
Tang Lạc hớn hả ngẩng đầu nhìn:
- Đa tạ.