Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng

Chương 5: Bệnh viện




Cũng đã 2 tuần kể từ khi cô gặp mặt gia đình của anh, buổi tối hôm anh đưa cô về, sau khi tiễn anh đi cô liền bị mẹ lôi vào nhà nói một trận.

" Con gái con lứa đi đến nhà người ta cũng không nói cho mẹ một tiếng nào hết."

" Hì hì."

" Còn ở đấy mà cười ah, vậy họ đối xử với con như nào ?"

" Họ rất nhiệt tình với con cũng dễ tính nữa nên mẹ đừng lo."

" Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau đi ngủ đi."

Từ hôm đấy anh cũng đã chính thức đến nói chuyện với mẹ cô, tuy chỉ là kết hôn hợp đồng nhưng anh vẫn hoàn thành đủ các lễ nghi của 1 cặp đôi bình thường.

Đang ngủ ngon lành đột nhiên cô nghe thấy tiếng mẹ gọi.

" Tranh Tranh ah, mau dậy đi. Dạ Tĩnh đến đón con đi chơi này."

" Dạ ?"

Cô đang mơ màng thì đột nhiên bật dậy. Cái gì ? Anh đến đón cô đi chơi ? Cũng sắp giờ cơm tối rồi. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?

Cô liền rời khỏi giường đi vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống tầng.

" Anh đến đây khi nào vậy ? Sao không nói trước gì hết."

" Mới đến thôi, không cần vội."

" Hôm nay anh đến đón tôi đi đâu vậy?"

" Đón cô đến nhà chính của Tiêu gia, bà nội tôi mấy nay cứ nói tôi phải đưa cô đến chơi."

" Đợi tôi thay sang bộ đồ khác đã."

" Cứ từ từ, thời gian vẫn còn sớm."

Thế là cô lại một mạch chạy lên tầng, tìm một bộ ưng ý nhất mặc vào. Vừa xuống dưới liền nghe thấy tiếng của mẹ cô.

" Cái gì ? Bệnh tình chuyển nặng ? Được tôi lập tức đến."

" Mẹ, có chuyện gì vậy ?"

" Bác sĩ của ba con gọi điện đến vừa nói rằng độc của ông ấy đột nhiên phát tác, đang nằm ở phòng cấp cứu."

" Không phải mấy hôm vừa rồi đã chuyển biến tích cực sao ?"

" Do đây là loại độc mới được chế tạo nên chưa có nghiên cứu chuyên sâu, cũng chưa điều chế được thuốc giải."

Cô nghe vậy gần như đứng không vững, sức khỏe của ba cô mãi mới có chút khởi sắc, còn tưởng chừng là sắp khỏi...

" Vậy mau chóng đến bệnh viện thôi."

" Để tôi đưa cô đi."

Anh nhanh chóng lấy xe chở cô và mẹ đến bệnh viện trung tâm.

[…]

Ở ngoài phòng cấp cứu, cô đang chờ bác sĩ khám cho ba đồng thời an ủi mẹ bảo bà phải bình tĩnh.

Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ đi về phía cô.

Thấy vậy cô và mẹ liền chạy lên hỏi.

" Tình hình của ông ấy như nào rồi ?"

" Chuyển biến xấu, cần nhanh chóng tìm được mẫu thuốc đó để điều chế thuốc giải."

" Không còn cách nào khác ư ?"

" Còn một cách, đó là mời bác sĩ thiên tài R. Nhưng muốn mời cậu ấy khó như lên trời, tôi khuyên mọi người nên tìm mẫu thuốc đi vì thời gian của bệnh nhân cũng có hạn."

Mẹ cô nghe xong liền ngất.

" Mẹ, mẹ..."

Vậy là cô đưa bà vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói mẹ cô chỉ là không chịu được cú sốc lớn mà ngất đi.

Trải qua chuyện này tinh thần của cô gần như sụp đổ, hai người thân của cô đều đổ bệnh, chỉ còn một mình cô chống đỡ.

Anh nhìn thấy cô như vậy, trong đôi mắt lạnh lùng của anh có chút thương cảm. Cô quay qua nói với anh.

" Có vẻ hôm nay không đi được rồi, thay tôi gửi lời xin lỗi đến gia đình anh."

" Không sao, họ sẽ hiểu cho cô thôi."

Trời càng về khuya càng lạnh, cô lại chỉ phong phanh chiếc váy, thấy vậy anh cởi áo khoác ngoài của mình ra mặc cho cô.

" Anh...làm gì vậy ?"

" Đừng để bản thân ốm."

Cô nắm chặt lấy chiếc áo, cảm nhận được hơi ấm, cô cũng dần định thần lại. Trên chiếc áo của anh còn vương lại mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ, anh ngồi xuông bên cạnh cô.

" Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén làm gì."

" Vậy đành mượn vai của anh vậy."

Cô tựa đầu vào vai anh, nước mắt vô thức lăn dài trên mặt. Thật ra cô không dám khóc vì cô biết nếu cô khóc mẹ cô cũng sẽ sụp đổ theo, cũng không muốn khóc trước mặt anh vì sợ anh nhìn thấy điểm yếu này của mình.

***

Cô khóc một lúc lâu mới ngừng lại, anh đưa cho cô tờ giấy.

" Thấy đỡ hơn chưa ?"

" Ừm, thoải mái hơn nhiều...hôm nay thật sự đã làm phiền anh."

Cô nhìn vào điện thoại, thấy cũng muộn liền bảo anh đi về.

" Trời cũng muộn rồi, anh về trước đi, ngày mai anh vẫn phải đi làm."

Anh im lặng một lúc rồi khẽ nói.

" Tôi ở lại cùng cô."

Cô nghe vậy liền nhìn anh, cô thấy trong mắt anh hiện lên chút ấm áp ít ỏi. Có lẽ cô là người con gái đầu tiên nhận được sự quan tâm hiếm hoi này.

" Anh không cần đi làm sao ?"

" Không cần, tôi không yên tâm để cô lại một mình."

" Vậy đành khiến Tiêu tổng chịu thiệt rồi."

[…]

Anh ở lại đến tận sáng, cùng cô lo liệu chu toàn hết cho ba mẹ mới trở về vì sáng nay anh có cuộc họp quan trọng không hủy được.

" Có lẽ hôm nay tôi sẽ không đến nữa."

" Không sao, công việc quan trọng. Khi rảnh đến sau."

" Có gì thì gọi cho tôi."

" Được rồi."

Tiễn anh xong, cô quay lại phòng bệnh, ngồi cạnh giường của mẹ. Cô nắm lấy tay bà, trong lòng cầu nguyện cho bà và cha cô vượt qua chuyện này.

" Tử Tranh ah."

Cô nhìn về phía cửa thì thấy người đến là bà nội và mẹ anh, cô liền đứng dậy.

" Bà nội và bác gái...sao hai người lại đến đây ?"

" Con ngoan, mau ngồi xuống."

Mẹ anh liền ấn cô ngồi xuống.

" Hôm qua ta nghe thằng Dạ Tĩnh nói mới biết chuyện, một mình con lo cho hai người chắc vất vả lắm."

" Dạ, không sao."

Đang nói chuyện thì mẹ cô tỉnh lại.

" Tranh...Tranh Tranh ah..."

" Mẹ...mẹ tỉnh rồi."

Mẹ cô quay sang nhìn thấy họ thì hỏi.

" Đây...là ai vậy..."

" Dạ, là..."

" Chào phu nhân, tôi là mẹ của Dạ Tĩnh, còn đây là bà nội của nó."

Mẹ cô nghe xong liền bảo cô đỡ bà ngồi dậy.

" Phu nhân cứ nằm xuống, người vừa mới khỏe lại thôi nên cần tĩnh dưỡng."

" Thất lễ rồi, vậy mà lại gặp mặt với mọi người trong hoàn cảnh này."

" Không sao, dù gì mấy nữa chúng ta đều là người một nhà, không nên khách khí."

Mẹ cô nghe vậy chỉ im lặng không nói gì.