Hợp Đồng "Bé Đường"

Chương 42: Chọc giận




Sau bữa sáng, Triệu Vy Vân tính sẽ quay trở lại phòng ôn bài. Vả lại hôm nay cô hơi mệt, có thể là do đêm qua đã quá sức nên bây giờ cảm giác cứ uể ỏi như thế nào ấy không muốn động tay động chân làm gì cả.

Vừa lên được vài bậc thang Triệu Vy Vân đã bị Vũ Thần giữ lại. Anh nắm lấy bàn tay của cô.

Hình như có chuyện khó nói.

“Ưm… có thể giúp anh chuyện này không?”

Triệu Vy Vân ngơ ngác nhìn Vũ Thần, cô đã là con rối trong tay anh thì cần gì anh phải mở lời hỏi cơ chứ? Chẳng phải anh có thể sai bảo tất cả mọi chuyện sao?

“Có việc gì sao?”

Vũ Thần quay sang nhìn Hạ An rồi quay sang nhìn Triệu Vy Vân thở dài. Chuyện này hơi khó nói thật.

Hạ An từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, Vũ Thần bận bịu tối mặt ở công ty không có thời gian chăm sóc cho Hạ An chính vì vậy mà cô bé có phần nhút nhát và e thẹn hơn với bạn bè đồng trang lứa.

Vũ Thần đã tìm nhiều cách như thuê gia sư riêng cho con bé nhưng đều vô ích. Hạ An không muốn giao tiếp với người lạ nhưng từ khi gặp Triệu Vy Vân thì lại khác. Cô bé có vẻ như cởi mở hơn rất nhiều.

Lúc trước, Hạ An từng bị bác sĩ chẩn đoán bị trầm cảm nhẹ. Vũ Thần công việc bận bịu trăm bề không có thời gian chăm sóc cho cô bé, anh sợ bệnh tình sẽ càng lúc càng nguy hiểm hơn.

“Hạ An là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình. Anh thấy có vẻ như Hạ An rất thích em, em có thể giúp con bé cởi mở hơn không?”

Nghe đến hai từ “gia đình” Triệu Vy Vân như bị tạt một gáo nước lạnh, cô vùng vẫy hất tay của Vũ Thần ra khỏi người mình.

“Hạ An là con gái của anh cơ mà đâu phải là con của em đâu tại sao em lại phải giúp cơ chứ? Con bé có bố mẹ đàng hoàng chứ đâu phải là trẻ mồ côi đâu…”

Vũ Thần mặt rõ buồn:

“Con bé bị trầm cảm nhẹ. Lúc trước anh không có thời gian lo cho con bé nên mới ra nông nỗi như thế này còn mẹ của Hạ An thì…. thôi đừng nhắc đến nữa… Em không muốn giúp thì thôi vậy! Anh sẽ thuê bác sĩ tâm lý cho con bé!”

Vũ Thần nói xong liền quay mặt bỏ đi. Anh còn chẳng thèm năn nỉ Triệu Vy Vân. Anh làm như vậy chẳng khác gì khẳng định Triệu Vy Vân là người thấy chết mà không cứu chẳng qua chỉ hơi giận anh vì chuyện kết hôn….

Nhưng mà Triệu Vy Vân vẫn muốn tìm hiểu thêm một số điều ẩn giấu của Vũ Thần biết đâu đây chính là điểm mấu chốt để cô có thể đe doạ lại anh ta và có thể giải thoát khỏi nơi tù túng này.

Triệu Vy Vân mon men lên phòng của Hạ An. Cô đưa tay lên cửa gõ nhẹ.

*Cốc, cốc, cốc*

“Hạ An! Là chị đây! Chị vào trong được không?”

Không nghe thấy bên trong đáp trả Triệu Vy Vân đánh liều mở cửa bước vào. Cô nhẹ nhàng đặt chân vào trong.

“Hạ An!”

Cô bé đang ngồi ở bàn học mà không để ý đến sự xuất hiện của Triệu Vy Vân.

Nhìn thoáng qua Triệu Vy Vân đã biết tiểu công chúa này đang vẽ gì. Là một bức tranh gia đình có bố, có mẹ và có cả em ở trong đấy.

Có lẽ mọi người thường nghĩ trẻ em sẽ không biết gì nhưng thật ra chúng lại là người chịu nhiều tổn thương nhất, sinh ra trong một gia đình có điều kiện nhưng cô bé phải đánh đổi với cuộc sống thiếu thốn tình thương.

Thật tội nghiệp!

Triệu Vy Vân nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên bả vai của Hạ An. Cô nhẹ giọng nói:

“Có cần chị giúp gì không, An An?”

Hạ An ngoảnh đầu nhìn Triệu Vy Vân bằng một ánh mắt long lanh. Cô bé lắc đầu rồi tiếp tục vẽ nốt bức tranh.

Có vẻ như lần này khó bắt chuyện với Hạ An thì phải.

Triệu Vy Vân đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô bé, bắt đầu trò chuyện để hiểu về nhau hơn.

“Đây là bố Vũ Thần của em ư? Nhìn chẳng giống tí nào cả.”

“Hửm? Không giống ư?” Hạ An quay sang nhìn Triệu Vy Vân.

“Đúng! Không giống tí nào cả. Bố của em lúc nào cũng hung dữ nên mặt lúc nào cũng cau có rất đáng sợ. Phải vẽ như thế này mới đúng nè!”

Triệu Vy Vân lấy bút vẽ lên mặt của Vũ Thần mấy chiếc râu mèo dài ngoằng. Cô biến hóa gương mặt trở nên dữ tợn.

Hạ An không nói gì chỉ mặc kệ Triệu Vy Vân, cô bé bỗng nhiên nhìn thấy trên tay của Triệu Vy Vân những vết hằn đỏ thẫm.

“Chị à! Đêm qua chị bị bố đánh ư?”

Triệu Vy Vân im bặt, cô vội kéo tay áo xuống che phủ đi những vết thương.

“Không phải! Em đừng hiểu lầm! Bố của em không phải người xấu đâu.”

“Tại sao người lớn ai cũng nói dối hết vậy?” Hạ An giận dỗi bỏ đi, cô bé nằm lên giường sau đó phủ chăn kín mít, tay ôm con gấu bông chặt khừ.

Chẳng lẽ Triệu Vy Vân đã phát ngôn không đúng hay chăng?

Đúng như Vũ Thần nói Hạ An thật sự rất khó gần.