*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Nghiễn Chi đâu có tâm trạng giải thích với đối phương, chỉ chỉ tay vào cánh cửa sau lưng bảo một câu “Đừng cho ai vào”, sau đó trực tiếp sải bước đi vào phòng vệ sinh cách đó không xa.
—
Thời điểm gặp Lý Kha trong phòng, trên mặt Lục Nghiễn Chi vẫn còn chút ướt át vì dính nước. Hắn biết mình không thể nào tỉnh táo lại bằng cách vỗ nước lạnh trong một phút đồng hồ, cho nên chỉ có thể tự giải quyết một chút trong buồng riêng ở phòng vệ sinh.
Lúc bước ra ngoài, hắn lập tức có một tia đồng tình phức tạp với báo nhỏ.
Chờ lát nữa quay lại phải bồi thường đối phương thật tốt mới được.
“Nghe nói lần này em gái anh về còn muốn cân nhắc chuyện đính hôn?” Lục Nghiễn Chi có chút tùy ý dựa vào thành ghế, bọn họ đã bàn xong chuyện có liên quan tới Lý Ngọc, cho nên hắn liền tự nhiên xoay chuyển đề tài. Lý Kha cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Phải, là vị tiểu thiếu gia Mạc gia kia.” Lý Kha tùy ý tiếp lời, ngữ khí không mặn không nhạt, thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là quá hài lòng. “Cũng khéo, từ sau khi Mạc Hành Xuyên đến Anh tu nghiệp không hề có tin tức gì đưa về quốc nội, cho nên lúc con bé nhà tôi nói về bạn trai mình tôi còn rất kinh ngạc.”
Hình như là chợt nhớ tới điều gì, anh ta không khỏi nhướn mày liếc nhìn Lục Nghiễn Chi một cái.
“Đúng rồi, nghe nói lúc còn trẻ quan hệ của cậu với Mạc Hành Xuyên rất tốt. Sao hả, Mạc tiểu thiếu gia làm người thế nào?”
Bàn tay nâng ly rượu của Lục Nghiễn Chi thoáng khựng lại, nuốt nụ cười đã trượt tới khóe miệng vào.
“Là một người rất dịu dàng hòa nhã.” Hắn chỉ nhận xét đơn giản một câu, im lặng không hề đề cập tới những chuyện sâu hơn.
Nhờ phúc Mạc Hành Xuyên, năm đó đối phương nói sợ tạo quá nhiều áp lực cho hắn nên vẫn không chịu công khai quan hệ. Bởi vậy trừ người trong nhà và Lệ Vinh ra thì chẳng còn ai biết lúc trước Lục Nghiễn Chi thậm chí còn có ý định kết hôn với gã.
Bây giờ nhớ lại một chút thôi đã cảm thấy đầu hắn nhất định là bị úng nước.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Lý Kha có hơi khó tin, không khỏi cười cười truy hỏi thêm một câu.
Nhưng Lục Nghiễn Chi cũng chỉ nhún vai, cười nhạt.
“Tôi còn có thể nói gì đây? Dù sao cũng đã tám năm không gặp, trong ấn tượng của tôi cậu ta vẫn là bộ dạng dịu dàng lương thiện đó, có điều từng ấy năm trôi qua, cậu ta hẳn là nên thành thục hơn không ít.”
Lý Kha không tỏ ý kiến gì với câu trả lời này, nhưng lại vô thức lắc nhẹ.
“Cẩn thận chút cũng không thừa.” Lục Nghiễn Chi hơi hơi híp mắt, thu hết những động tác nhỏ sau khi say của đối phương vào mắt. Hắn nói một câu phảng phất như cảm thán, dẫn dắt được đối phương nghiêng đầu nhìn về phía mình.
Lý Kha mơ hồ cảm thấy Lục Nghiễn Chi dường như có ý gì, nhưng lại không dám chắc có phải mình suy nghĩ nhiều quá không.
Thực ra anh ta không hài lòng lắm về cậu em rể tương lại Mạc Hành Xuyên này, chủ yếu là vì bối cảnh Mạc gia.
Năm đó Mạc gia cũng được coi là gia tộc có chút danh vọng ở đế đô, chỉ có điều gốc gác hơi cạn mà thôi. Nói ra Mạc gia và Lý gia đời này vẫn có một vài điểm tương đồng, ví dụ như cha anh ta và Mạc Hành Xuyên đều đặt chân vào giới chính trị, còn mẹ thì là nghệ thuật gia khuê tú được bồi dưỡng từ thế gia.
Chỉ có điều so với anh ta thì địa vị Mạc gia hiển nhiên vẫn lúng túng hơn một chút. Dù sao Mạc gia cũng là từ giới kinh doanh chuyển sang chính trị, trong con mắt các thế gia chính trị dường như cũng chỉ sánh với loại nhà giàu mới nổi chẳng ra làm sao.
Thật ra những điều đó cũng không phải lý do Lý Kha cảm thấy bất mãn. Mạc Hành Xuyên không liên quan tới chuyện trong gia tộc, chỉ là một nghệ sĩ dương cầm mà thôi. Bản thân anh ta cũng không hy vọng gã có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần toàn tâm toàn ý với em gái mình là tốt rồi.
Thế nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy đối phương có quan hệ mật thiết gì đó với việc Mạc gia đột nhiên thất thế tám năm về trước.
Năm đó số trời run rủi, một vụ bê bối làm ăn của Mạc gia từ trước trời xui đất khiến bị vạch trần, vì chuyện này lan quá rộng nên có một quãng thời gian, trong mắt người xung quanh Mạc gia thậm chí còn có chút khiến người người tránh không kịp, cũng tương tự như Mạnh gia gần đây vậy.
Mà gần như cùng lúc đó Mạc Hành Xuyên lại đột nhiên ra nước ngoài, đi một cách lặng yên không tiếng động, qua một thời gian tin tức mới lan truyền trong giới.
Vậy mà Lục Nghiễn Chi vốn có quan hệ tốt nhất với Mạc Hành Xuyên thì lại thờ ơ chẳng hề để ý tới chuyện này, tỏ vẻ như không hay biết gì.
Vì việc này mà trong lòng Lý Kha vẫn luôn có một cái mụn nhọt, anh ta mơ hồ biết được người đàn ông nhìn như suốt ngày ăn chơi chè chén không làm việc đàng hoàng trước mặt mình đây, kỳ thực cũng chẳng phải sinh vật vô hại gì. Từ trước không chú ý nên anh ta cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ dính đến em gái ruột của mình, Lý Kha lại đột nhiên thấy có chút kỳ lạ.
“Lục ngũ thiếu gia.” Nghĩ tới đây anh ta không khỏi hơi đổi sắc mặt, có chút nghiêm nghị thăm dò một câu, “Việc quan hệ tới chuyện lớn cả đời của em gái trong nhà, tôi không thể không cẩn thận một chút. Câu cậu mới nói vừa rồi…”
“Chính là ý trên mặt chữ.” Lục Nghiễn Chi làm như không nhìn thấy sắc mặt đối phương, vẫn cứ lạnh nhạt thờ ơ nhấp một hớp rượu vàng nhạt trong ly, chậm rãi đáp.
“Cẩn thận một chút luôn không thừa.”
Lần này Lý Kha liền xác định, trong lời nói của đối phương quả thật ám chỉ cái gì. Anh ta nhếch môi im lặng chốc lát, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
Lục Nghiễn Chi cũng không nói chuyện quá lâu với Lý Kha.
Tới gần mười giờ, Lý Kha liền gọi trợ lý của mình đến đưa mình về nhà. Vợ anh ta đang mang thai, dạo này chính là quãng thời gian ốm nghén nghiêm trọng nhất, anh ta có chút không yên lòng nên không định về nhà quá muộn.
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, đương nhiên đối với yêu cầu này Lục Nghiễn Chi cầu còn không được. Sau khi đưa mắt nhìn Lý Kha bước vào thang máy, hắn vừa đi về phía căn phòng Phương Hàm trông coi vừa cúi đầu xem đồng hồ.
Từ lúc hắn rời khỏi Mục Đông tới giờ chỉ hơn nửa tiếng mà thôi.
Nhưng Lục Nghiễn Chi gần như có thể tưởng tượng ra, khoảng thời gian này đối với báo nhỏ của hắn mà nói gian nan tới mức nào. Hắn nghĩ nếu như đối phương có không nhịn được mà bắn ra, có lẽ hắn cũng sẽ không thật sự tàn nhẫn nhất quyết phải truy cứu đến cùng.
Trong lúc suy tư Lục Nghiễn Chi đã nhìn thấy hình bóng Phương Hàm cách đó không xa, đối phương nghe tiếng bước chân liền nhìn về phía hắn, lập tức vô cùng có tầm mắt mà lui lại vài bước nhường cửa.
Lục Nghiễn Chi khoát tay ra hiệu cho y tùy ý, sau đó bước vào phòng, trở tay khóa cửa lại.
Toàn bộ căn phòng nhỏ đều tràn ngập một mùi vị khiến người ta phập phồng, mùi mồ hôi pha lẫn với chất lỏng tanh mặn khiến cho bụng dưới Lục Nghiễn Chi lập tức căng thẳng. Hắn nhắm mắt lại thích ứng với tia sáng tối tăm trong phòng, bên tai tràn gập tiếng thở dốc dồn dập và rên rỉ đứt quãng của Mục Đông.
Hầu kết Lục Nghiễn Chi lăn lăn, không khống chế được dán mắt lên người đối phương.
Có lẽ là vì động tình nên thân thể khô nóng, Mục Đông đã sớm cởi áo sơ mi trên người ra ném xuống đất, quần cũng bị cậu cởi tới đầu gối, lỏng lỏng lẻo lẻo quấn lấy đôi chân thon, đồng thời để lộ ra tất cả những nơi khiến người ta mơ ước nhất.
Cho nên Lục Nghiễn Chi có thể thấy rõ ràng báo nhỏ của hắn không khống chế được rung động thân thể ra sao, cứ cọ cọ da dẻ trần trụi trên lớp da thuộc tối màu. Trên người cậu vì che kín một tầng mồ hôi mà lấp lánh hơi nước nhu hòa, lúc duỗi thẳng eo khí cụ liền lắc lư theo, đồng thời còn phát ra tiếng thở dốc, thoạt nhìn vậy mà lại rất giống một kiểu thủ dâm đặc biệt.
Không đụng vào khí cụ, cả người lại run rẩy rên rỉ giống như đang bị ai đó xâm phạm, tới cả gương mặt luôn lạnh lùng cũng mang theo vẻ thất thần trước cao trào.
“Haaa… A Nghiễn…” Lúc này Mục Đông liền khẽ gọi tên Lục Nghiễn Chi, giọng nói của cậu đã khàn đặc, trong tình huống thế này lại phảng phất như một vật hữu hình đâm thẳng vào màng nhĩ Lục Nghiễn Chi, khiến cho từng đầu ngón tay hắn đều không kiềm chế được run rẩy không ngừng.
dương v*t mới tiết một lần cách đây không lâu của hắn, trong hơn mười giây ngắn ngủi liền cứng lên lần nữa.
Chẳng biết vì sao vào lúc này hắn trái lại liền thả chậm bước chân, từ từ bước về phía đối phương. Lúc Mục Đông nhận ra hắn tới gần liền nâng mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt mơ hồ nhưng lại mang theo một tia giải thoát.
“A Nghiễn! Aaa… Em có thể, có thể…”
“Có thể bắn.” Lục Nghiễn Chi không nhịn được cúi người hôn lên trán Mục Đông, sau đó lại đưa tay xoa xoa vai và cổ cậu, lòng bàn tay ra sức mơn trớn lớp da thịt nóng bỏng. Nhất thời người dưới thân hắn liền thở dốc đến mức như sắp thiếu dưỡng khí mà chết, trộn lẫn với tiếng rên rỉ hoàn toàn không phân biệt nổi.
“Báo nhỏ của tôi thật ngoan.” Hô hấp của hắn cũng bị lôi kéo nóng lên theo, hắn hôn vụn vặt một đường thẳng xuống dưới, lướt qua mi tâm và chóp mũi, sau đó là bờ môi run rẩy của Mục Đông.
Nhưng mà Mục Đông lại cự tuyệt nụ hôn này.
Nghi ngờ trong lòng Lục Nghiễn Chi chỉ kịp lóe lên trong nháy mắt, một giây sau cậu đã giãy dụa ưỡn người lên, hai bàn tay run rẩy không ngừng nắm chặt lấy cổ áo của hắn, dùng hết sức lực lôi kéo xô hắn ngã xuống ghế sopha.
Gáy Lục Nghiễn Chi lập tức va vào lớp lót mềm trên thành ghế, tầm mắt cũng theo đó mà hoa lên.
Đây là lần thứ hai trong tối nay hắn bị Mục Đông đè lên người.
Thế nhưng Lục Nghiễn Chi cũng chẳng để ý lắm đến điều này, trái lại còn thuận thế nằm yên, sau đó liền định đưa tay ôm lấy eo đối phương kéo cậu xuống siết chặt, đồng thời bóp lấy mông cậu khiến cho báo nhỏ nằm trong lồng ngực hắn run rẩy rít gào đạt tới cao trào.
Có điều lần này hắn vẫn không được như ý.
Mục Đông dường như đang phát tiết ra toàn bộ sự không cam lòng tích lũy đã lâu, cậu cướp trước một bước thô bạo cởi nút áo sơ mi Lục Nghiễn Chi ra, khuy áo đồi mồi rơi xuống đất phát ra tiếng vang “lách cách”, thoáng chốc liền bị tiếng thở dốc ồ ồ của cậu át đi.
Mục Đông không chút kiêng dè ngồi khóa trên hạ thân người bên dưới, khí cụ nghẹn đến tím bầm đặt ngay dương v*t đã cương lên của đối phương, lắc eo ra sức ma sát mấy lần.
“Haaa…” Khí cụ Lục Nghiễn Chi bị đè ép kích thích như vậy càng lúc càng hưng phấn, nhưng lại bị quần ghìm lại có hơi đau. Có điều Mục Đông chủ động khác thường như vậy liền khiến hắn không rảnh mà bận tâm, chỉ muốn thỏa mãn ý nguyện của cậu, xem xem cậu có thể làm được đến mức nào.
Hắn đã dung túng, chàng trai ngồi khóa trên cơ thể hắn nhanh chóng vừa xoa nắn cơ ngực lung tung vừa cúi xuống áp chặt lên người hắn.
“Chậc, em nặng thật.” Lục Nghiễn Chi khẽ cười oán trách một tiếng, thuận theo động tác của Mục Đông mà rốt cuộc cũng được ôm eo cậu như ý muốn. Nhưng người trong lòng hắn thì càng ngày càng không biết nặng nhẹ, làm cho ngực hắn vừa tê vừa đau, vậy mà hắn lại cảm thấy có chút kích thích nên không hề ngăn cản.
Hậu quả của việc hắn phóng túng Mục Đông như vậy, chính là không kịp đề phòng bị báo nhỏ của hắn ngoạm vào cổ.
“Á!”
Mục Đông cắn phát này rất mạnh, hơn nữa còn ngậm chặt không hé miệng. Lục Nghiễn Chi không nhịn được bị đau đến hít một hơi, sau đó giơ tay xoa xoa đầu đối phương.
“Sao lại hung dữ như vậy, là trách tôi về trễ, đang giận dỗi với tôi ư?” Hắn vừa nói vừa trượt tay tới sau gáy người ta, xoa xoa cổ cậu như dụ dỗ, muốn báo nhỏ của hắn nhả ra. Thế nhưng lần này Mục Đông lại chẳng hề nghe lời, không những không buông mà trái lại còn vừa lắc eo không hề kiêng kỵ ma sát dương v*t của mình vào hạ thể Lục Nghiễn Chi, vừa ngậm lấy phần thịt trong miệng hết liếm lại mút.
Nhất thời Lục Nghiễn Chi liền bị hai cảm giác khác biệt truyền tới từ hai bộ phận trên người mê hoặc, khí cụ bị ghìm chặt của hắn cũng vì khoái cảm mãnh liệt mà không ngừng tiết ra chất lỏng dính dấp, đã làm quần lót của hắn ướt đẫm một mảng. Nhưng đau đớn ở phần cổ bị gặm cắn lại khiến trái tim hắn như nổi trống, chẳng bao lâu đã đau đến tê dại, trái lại còn có một cảm giác kích thích khác thường.
Hắn có thể nhận biết rõ ràng từng chiếc răng nhọn của đối phương, phần da dẻ bị cắn rách dần dần nóng lên, nhanh chóng giống như bị thiêu cháy, khiến hắn phải ngẩng đầu há to miệng thở hổn hển.
Hắn thậm chí còn không muốn ngăn cản chàng trai trong lòng, dáng vẻ Mục Đông như thế này hiển nhiên là vì tình dục đè nén quá lâu nên mất khống chế, suy cho cùng vẫn là hắn đã biến cậu thành dáng vẻ thế này, cho nên tạm thời cứ xem như là hắn tự làm tự chịu đi vậy.
Lục Nghiễn Chi xoa tay qua lại trên tấm lưng phập phồng không ngừng của Mục Đông, muốn giúp cậu bình tĩnh lại một chút. Thế nhưng chút động viên ấy đối với một người đàn ông sắp tới cao trào thì căn bản chỉ như muối bỏ bể, động tác làm phiền hạ thể hắn càng lúc càng kịch liệt hơn, gần như đã ma sát đến mức thân thể cậu phát hoảng. Chính dương v*t của Lục Nghiễn Chi cũng cương đến mức đau đớn, lại bị cọ xát lặp đi lặp lại như vậy liền ép hắn giữ chặt lấy người trong lòng, há miệng thở hổn hển.
“A, a ư! Ưmmm…” Dù cho là lúc không nhịn được rên rỉ ra tiếng thì Mục Đông cũng không chịu nhả hắn ra, tiếng kêu của cậu đều nghẹn trong cổ họng, thông qua khe hở giữ răng môi mà rung động đến Lục Nghiễn Chi, phảng phất giống như tiếng sấm đáng sợ làm tim người ta đập liên hồi.
Lục Nghiễn Chi có cảm giác báo nhỏ của hắn thật sự muốn bắn lắm rồi, thân thể cậu run lên như đang co giật, hai tay tóm chặt lấy bờ vai và cánh tay hắn, dù cho cách một lớp áo sơ mi nhưng cậu vẫn có thể bấm đầu ngón tay tới mức khiến da thịt hắn lõm xuống.
Cường độ gặm cắn trong miệng đối phương vì tới gần cao trào mà mất khống chế triệt để, Lục Nghiễn Chi ôm chặt cậu, hai bàn tay giữ lấy đầu cậu, tới lúc nghe thấy Mục Đông phát ra một tiếng gầm nặng nề dài lâu, hắn liền cảm thấy thân thể trong lòng đột nhiên căng cứng, khí cụ mạnh mẽ ma sát với hạ thân cứng ngắc của hắn.
Sau đó nửa người dưới của Mục Đông liền không khống chế được lắc lư liên tục, kéo theo phần eo cứng cáp cũng co giận liên hồi như hỏng mất, nửa ngày cũng chưa dừng được.
Còn trên cổ Lục Nghiễn Chi thì lập tức bị một trận đau đớn nóng rát khống chế hết thảy thần kinh, chất lỏng ướt át tràn ra từ khóe miệng Mục Đông, thuận theo da dẻ chảy xuống khiến hắn có hơi ngứa.
Rốt cuộc Mục Đông cũng đè trên người hắn, nép sát lồng ngực hắn mà bắn ra. Cao trào sau khi liều mạng nhẫn nại ngược lại không thể bộc phát ra lập tức, nhưng cuối cùng vẫn khiến cho cậu sảng khoái đến mức gần như thất thần, bắn xong rồi cũng chẳng bình tĩnh nổi, cứ nằm rũ trên người Lục Nghiễn Chi run rẩy không ngừng.
May là rốt cuộc đối phương cũng há miệng bỏ qua cái cổ đáng thương của hắn, Lục Nghiễn Chi thở phào nhẹ nhõm, nhất thời không hề đoái hoài gì tới việc giải quyết tình dục đang chờ sẵn của mình, chỉ xoa xoa tóc đối phương một lát rồi nhẹ nhàng vỗ lưng người trong lòng.
Mục Đông mất tròn năm phút đồng hồ mới hoảng hốt tìm lại được ý thức của mình từ đợt cao trào vừa rồi.
Mặc dù vậy thân thể của cậu lại giống như mất đi khống chế, không tài nào nghe cậu điều khiển. Mục Đông có lòng muốn đứng dậy nhưng tay chân thì cứ mềm nhũn, không làm được gì.
“Thế này thoải mái không?” Lục Nghiễn Chi không nhịn được mở miệng trêu chọc cậu, còn cố ý dùng tay xoa nắn phần eo không ngừng run rẩy của cậu.
Vậy mà đến cả ý định phản kháng Mục Đông cũng không có, mặc dù đã bị đối phương bắt nạt đến mức thế này, trong lòng cậu lại cảm thấy thỏa mãn không rõ vì sao.
Cậu vô thức liếm môi một phát, cọ cọ lên cổ đối phương.
“Ai…” Cổ Lục Nghiễn Chi nhói lên một trận, lập tức không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Vừa nghĩ tới việc báo nhỏ nhà mình rốt cuộc cũng bắt đầu làm nũng với mình, vết “chứng minh đầy dã tính” trên người hắn đã lập tức nhảy ra nhắc nhở hắn, mới vừa rồi hắn bị cắn thảm tới mức nào.
Giữa lúc Lục Nghiễn Chi đang định vịn vào cái dấu răng này hù dọa Mục Đông một chút, đối phương đã bị tiếng hít khí của hắn hấp dẫn trước, miễn cưỡng ngẩng đầu lên liếc nhìn cổ hắn.
Một giây sau Mục Đông bỗng dưng ngẩn ra, vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức bị thay thế bằng hoảng sợ.
“A Nghiễn!” Mục Đông hơi bối rối chống người dậy, dù cho cánh tay có hơi run nhưng cậu vẫn cố gắng ngồi lên. Tiếp đó cậu liền luống cuống nhìn khắp bốn phía giống như đang tìm gì đó, chỉ chốc lát sau liền nhếch môi, hơi lo lắng muốn đứng lên khỏi ghế sopha.
“Sao vậy?” Lục Nghiễn Chi không có cảm giác gì về lý do khiến Mục Đông hốt hoảng, hắn đưa tay kéo cánh tay cậu lại, một tay khác thì vuốt ve gò má và khóe mắt ửng hồng của cậu.
“Mình bắn xong rồi liền muốn chạy? Đã trêu chọc tôi thành bộ dạng này rồi, em còn định đi đâu nữa hửm?”
Nói xong hắn liền kéo người xuống, cố gắng ôm lấy đối phương vào lòng một lần nữa. Thế nhưng Mục Đông lại chống ngực hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt thoạt nhìn giống y như muốn khóc.
“A Nghiễn…” Cổ họng Mục Đông cứng lại, âm thanh phát ra đều vỡ vụn, có chút ủ rũ và hối hận khó giải thích được.