*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ nhìn gương mặt mang theo vẻ lo lắng và hoảng sợ này của Tôn Duy, đột nhiên Mục Đông cảm thấy lưng mình phát lạnh.
—
Gần như theo bản năng, một ý nghĩ khiến lòng người lạnh lẽo bỗng dưng chui vào đầu Mục Đông. Cậu có chút chống cự, thậm chí còn vô thức muốn phản bác, thế nhưng nhịp tim vẫn không nén được mà từ từ tăng nhanh.
“Hồi hộp lắm hả?” Cậu âm thầm hít sâu một hơi, vẫn không chớp mắt mà nhìn thẳng vào đối phương, ngay cả lúc hỏi câu này cũng chẳng dời tầm mắt mảy may.
Sau đó cậu bỗng nhiên giơ tay ra, nắm lấy đồ bảo hộ trong tay đối phương.
Trong nháy mắt đó Tôn Duy gần như không khống chế được muốn nhảy phắt lên, thậm chí còn vô thức rụt người, giống như muốn giành lại đồ bảo hộ trong tay mình. Thế nhưng Mục Đông cũng không buông tay, đồng thời gương mặt cậu vẫn chẳng tỏ vẻ gì như cũ, thoạt nhìn không thể bình thường hơn.
“Nếu như sợ, tôi làm trước cho cậu xem.”
Giọng nói của cậu quá mức vững vàng, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng, sau khi nói xong liền thấy Tôn Duy cắn môi muốn lắc đầu, nhưng Mục Đông chưa chờ đối phương từ chối đã mở miệng nói tiếp, “Lúc trước tôi từng treo dây rồi, còn cậu lại là lần đầu tiên, căng thẳng cũng bình thường thôi.”
Cậu vừa nói vừa thản nhiên nắm chặt ngón tay đang run lên của đối phương, đồng thời vẫn đối mắt nhìn nhau với y, ngay cả khi Tôn Duy muốn né tránh tầm mắt cậu thì vẫn bị bắt buộc phải tập trung không dời mắt nổi.
“Đừng lo lắng, tôi làm mẫu cho cậu xem, trước tiên cậu cứ đứng một bên thả lỏng chút đi, không cần phải ra trận gấp.”
Lúc nói câu này, Mục Đông gần như nhất quyết đẩy ngón tay cứng ngắc của đối phương, dùng một lực đạo chậm rãi mà kiên định rút đồ bảo hộ mà y đang siết chặt trong tay ra.
Đối phương thật sự quá dùng sức, lúc cậu đoạt được dụng cụ, suýt tý nữa còn bị phản lực tác động ngược lại lên người mình.
Vậy mà vẻ mặt của Mục Đông vẫn chẳng hề thay đổi, thậm chí cậu còn nhẹ giọng lại, đến cả ngữ điệu lạnh nhạt cũng mang tới cho người ta một loại ảo giác thân cận.
“Nhìn nè, lo lắng tới mức ngón tay cũng cứng đờ.”
Rốt cuộc lúc này Tôn Duy dường như mới thức tỉnh, cả người y run run một chút, mồ hôi chớp mắt chảy như mưa. Vừa rồi y bị ánh mắt mãnh liệt của Mục Đông dọa cho hoảng sợ, ngoại trừ dùng sức trên tay thì chẳng còn làm được gì khác.
Mà lúc này đồ bảo hộ trong tay y đã bị đối phương cướp mất, bộ dạng lạnh nhạt của người đàn ông tỏa đầy vẻ nguy hiểm trước mặt khiến đầu gối y như nhũn ra, đứng hết muốn nổi.
Tôn Duy nghe một nhân viên đoàn phim bên cạnh cười đầy thiện ý, còn vỗ vỗ vai y nói.
“Ô kìa nhìn xem, quả nhiên Mục Đông vẫn thân thiết với cậu nhất, bình thường bảo cậu ấy nói thêm hai câu cũng khó khăn lắm đó. Có điều lá gan của cậu cũng phải luyện tập thêm đi, treo dây thôi mà, cậu cũng đâu sợ độ cao, sao sợ tới mức mặt mũi trắng bệch vậy?”
Tôn Duy hoàn toàn đáp không nên lời, trong lòng lại đang rít gào.
Không không! Mấy người không nhìn thấy đôi mắt Mục Đông, cậu ta không phải đang quan tâm tôi!
Mình bị phát hiện ư? Không, chuyện này không thể nào! Mình… Mình đã rất cẩn thận, sao còn có thể bị…?!
Nhưng những câu đó, một chữ y cũng không nói ra được.
Tôn Duy trơ mắt nhìn Mục Đông thuần thục đeo đồ bảo hộ trong tay lên người, khi tiếng khóa bấm vào nhau thanh thúy vang lên, một loại cảm giác tuyệt vọng bỗng nhiên bao trùm lấy y.
Y biết, sau khi Mục Đông làm mẫu xong, tuyệt đối sẽ không cởi đồ bảo hộ kia ra đưa cho y nữa.
Nhất thời sau lưng Tôn Duy đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng trắng bệch, lạnh lẽo tới mức tê dại.
Mục Đông thấy y như vậy còn đưa tay đỡ lấy vai y, sau đó thoáng kề sát vào người y.
“Nhìn kỹ.”
Mục Đông nhẹ giọng nói, từng chữ từng chữ.
“Nhìn kỹ tôi làm thế nào, dù sao một lát nữa cậu cũng phải dùng bộ thiết bị khác làm giống vậy.”
Cuối cùng đúng lúc này vẻ mặt Tôn Duy cũng hoàn toàn sụp đổ.
Còn Mục Đông nói xong liền lùi lại một bước, nhấc hai tay lên để nhân viên công tác móc dây thép vào đai bảo hộ của cậu. Sau đó cậu không phí tầm mắt lên người Tôn Duy nữa, đi tới gần vách núi ra thủ thế hiệu cho nhân viên giám sát sau lưng.
“Ok, có thể nhảy.” Nhân viên công tác xác nhận tình trạng dây thép lần nữa, sau đó cũng đáp lại một thủ thế “mọi thứ bình thường”.
Thế là Mục Đông lui lại mấy bước rồi chạy lấy đà. Thời điểm đạp chân lên vách núi, Mục Đông chẳng hề dừng lại chút nào, hoàn toàn không do dự thả người nhảy xuống, toàn bộ cơ thể lập tức bay ra khỏi vách núi.
Tôn Duy cảm giác như bị người ta bóp chặt cuống họng. Y nhìn chằm chằm vào hình bóng tự nhiên thoải mái của đối phương không chớp mắt, chỉ thấy cơ thể Mục Đông sau khi rơi xuống một khoảng liền giảm tốc độ, bị dây thép kéo lại, lơ lửng giữa không trung.
Sau khi bị treo đó Mục Đông liền vung tay một phát với nhân viên công tác đang cúi người nhìn cậu. Vẻ mặt cậu thoạt nhìn thật dễ dàng, chẳng có chút căng thẳng hay cảm giác sợ hãi nào.
Chỉ có tự bản thân cậu mới biết, vào giây phút nhảy lấy đà trái tim cậu đập kịch liệt biết bao nhiêu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi không trọng lực, bỗng nhiên cậu lại thả lỏng ra, không còn bất kỳ chần chừ hay bất an nào.
Cậu tin tưởng vào phán đoán của bản thân, cho nên cái người phải trả giá thật lớn đương nhiên sẽ không phải là cậu.
Cậu còn có gì mà phải khẩn trương đâu.
Khi Mục Đông được máy móc kéo lên khỏi vách núi, thậm chí cậu còn đi tới chỗ Tôn Duy đang đứng cạnh một bộ đồ bảo hộ khác, ra tay.
“Lại đây mặc đồ bảo hộ vào đi, nên thử cảm giác một lần trước khi quay chính thức.”
Nói câu này xong, cơ thể vốn đã cứng đờ của Tôn Duy nhất thời như muốn nứt ra, run lẩy bẩy lung la lung lay.
Mục Đông đột nhiên cảm giác chính mình trở nên xấu xa, bởi vì thời điểm này mà cậu lại có thể ung dung muốn nhìn xem đối phương sẽ thu xếp thế nào. Hiện giờ cậu đã chắc chắn rằng bộ đồ bảo hộ còn lại có vấn đề, mà kẻ đầu têu chính là người đàn ông sắc mặt trắng bệch trước mặt cậu đây, sẽ làm thế nào để thoát thân nhỉ?
Kiếm cớ đổi bộ đồ bảo hộ khác, hay là làm như vô tình phát hiện dây bảo hộ có vấn đề?
Mục Đông ngẫm nghĩ mà mặt không đổi sắc, dùng thứ này để che giấu nỗi thất vọng và phẫn nộ trong lòng mình.
Cậu không thể nào không thất vọng, cũng không thể nào không oán giận.
Mấy ngày qua cậu vẫn ở chung rất tốt với Tôn Duy như trước, cậu thật sự thích tính tình thoải mái hào phóng lại còn tỉ mỉ chu đáo của đối phương, ngay cả những hành động quá cứng ngắc theo khuôn phép cũ của đối phương cũng có thể đem lại một loại cảm giác an toàn kỳ lạ cho cậu.
Dù thế nào Mục Đông cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là vì sao y lại muốn hại cậu.
Là gần đây mới quyết định, hay là… từ khi bắt đầu tiếp xúc với cậu, đã luôn dự mưu?
Rốt cuộc… cậu chướng mắt đối phương chỗ nào?
Mục Đông đau lòng vô cùng, tuy rằng đầu ngón tay khẽ run lên vì tâm trạng phập phồng kịch liệt nhưng gương mặt cậu vẫn không hề lộ ra nửa điểm dấu vết.
Mục Đông lạnh lùng nhìn Tôn Duy cúi người cầm đai bảo hộ lên, sau đó vụng về thắt chúng lên người.
Tiếp đến nhân viên công tác liền bước tới chốt một dây thép khác lên eo y.
“Mục, Mục Đông.” Tôn Duy khó khăn hé miệng, khàn cổ gọi cậu một tiếng.
Mục Đông lạnh nhạt đáp lại, khẽ nheo đôi mắt chờ đối phương giãy giụa lần cuối.
Nhưng mà ngoài dự tính, Tôn Duy chỉ muốn bảo cậu làm chung mà thôi.
“Tôi… tôi vẫn hơi sợ, cậu có thể… có thể nhảy thử cùng tôi được không?”
Suýt chút nữa Mục Đông đã không nhịn được nhíu mày, tâm trạng cậu xoay chuyển nhanh chóng, tự hỏi xem đối phương yêu cầu vậy là có dụng ý gì.
Vì sao không tìm cơ hội chỉ ra rằng thiết bị có vấn đề? Là muốn kéo cậu cùng xuống nước, hay là chờ sau khi có chuyện sẽ giá họa cho cậu?
Nhất thời Mục Đông không nghĩ ra, nhưng cũng chẳng thể nào từ chối yêu cầu như vậy của đối phương vào lúc này. Cậu gật gật đầu đồng ý, vừa theo Tôn Duy tới chỗ lấy đà vừa đề cao cảnh giác hết sức đề phòng.
Nhưng Tôn Duy lại chỉ hít sâu không ngừng, cũng chẳng hề có hành động dư thừa nào, thậm chí còn không sờ tới đai bảo vệ trên người, giống như không hề kiêng dè gì.
Thái độ y như vậy khiến Mục Đông có hơi hoài nghi, có khi nào cậu đã hiểu lầm trách lầm đối phương không.
Cậu thả lòng tâm trạng tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của Tôn Duy, trong nháy mắt bắt đầu chạy đà, Mục Đông thấy Tôn Duy nhắm chặt hai mắt lại như thể không hề để ý tới chuyện gì nữa, giống như muốn đánh cược tính mạng, một ván cược sinh tử.
Mục Đông thấy thế lại càng thêm nghi hoặc, nhưng cậu vẫn chưa vội manh động.
Trong khoảnh khắc thả người xuống, thân thể Mục Đông lập tức được dây thép kéo lại, dần dần giảm tốc độ rơi. Nhưng đúng khi ấy cậu lại nghe thấy tiếng “răng rắc” nhỏ bé bên cạnh, sắc mặt Tôn Duy bỗng dưng trắng bệch, hoàn toàn không còn huyết sắc.
Vậy mà đối phương lại không hề giãy giụa, thậm chí còn không cầu cứu Mục Đông hay là nhân viên công tác trên vách núi.
Một giây sau, khóa kim loại trên đai bảo hộ của Tôn Duy bung ra, thân thể y cũng mất đi trói buộc, đột ngột rơi thẳng xuống.