*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em tin.”
—
Vì đồng hồ sinh học nên chừng sáu giờ sáng là Lục Nghiễn Chi đã mơ màng tỉnh lại từ giấc ngủ say. Vào những lúc này hắn thường hay mơ một vài giấc mơ rời rạc nhau, sau đó trong vòng mười phút sau khi thức dậy sẽ quên sạch không còn một mống.
Bây giờ hắn đang mơ thấy mình bị một con mèo lớn chui vào lòng, con mèo kia thật lớn, đứng lên gần như cao bằng hắn, thoạt nhìn có chút hung ác, màu lông đen như mực có hơi sáng bóng lên, bộ dạng không dễ đối phó chút nào.
Nhưng mà hắn cũng chẳng sợ.
Mèo lớn tựa đầu vào ngực hắn cọ một cái, Lục Nghiễn Chi bị cọ đến mức hơi ngộp, nhưng khác thường hơn là lại thấy ngứa, khiến hắn muốn nắm lấy cái gì đó để phân tán lực chú ý.
Không biết trên người có khi nào dính đầy lông mèo không nữa.
Chẳng biết sao hắn lại nghĩ vậy, ngay sau đó liền cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng chạm vào cổ.
Hắn bị mèo lớn liếm?
Nhưng mà lưỡi mèo không phải nên thô ráp một chút ư, sao cái này lại vừa trơn vừa mềm thế?
Lục Nghiễn Chi hãm sâu trong mối nghi ngờ thật lâu mà vẫn không đưa ra kết luận được. Hắn ôm mèo đứng tại chỗ cố gắng suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên không biết tại sao lại cảm giác trong đầu lóe lên một phát.
Lúc tỉnh dậy mở mắt ra, hắn nhìn thấy cái gối vẫn còn lõm xuống một mảng cách đầu mình không xa.
Lục Nghiễn Chi còn chưa lấy lại tinh thần từ giấc mộng vừa rồi, chỉ trừng mắt nhìn rồi nghĩ theo bản năng, là ai ngủ bên cạnh hắn?
À, đúng rồi. Là báo nhỏ của hắn.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiễn Chi mới hậu tri hậu giác nhận ra, cả người Mục Đông đã cuộn tròn lại rúc vào ngực mình.
Vì vậy hắn theo bản năng muốn ôm chặt cậu hơn một chút, nhưng ngay vào lúc này, trên cổ hắn lại bị thứ ấm áp mềm mại gì đó chạm một phát.
… Chờ một chút, vì sao là “lại”?
Lúc này Lục Nghiễn Chi đã gần như không nhớ được mình mơ thấy cái gì, nhưng hắn cũng chẳng để ý lắm, bởi vì hắn nhanh chóng cảm giác được báo nhỏ của hắn đang lén lút hôn cổ hắn.
Hắn cố nén không cử động, làm bộ như còn chưa tỉnh dậy, muốn nhìn thử một chút xem đối phương tính làm gì nữa. Mục Đông vừa lẻ tẻ hôn hắn vừa di chuyển từng chút một lên trên dọc theo cần cổ, nhanh chóng chạm đến cằm hắn, tiếp đó sẽ là khóe môi.
Lục Nghiễn Chi nhắm hai mắt, cố gắng duy trì hô hấp ổn định lâu dài, không nhúc nhích.
Song trong quãng thời gian dài kế tiếp, Mục Đông chẳng có động tác gì thêm. Lục Nghiễn Chi không khỏi có chút thất vọng, hắn vốn cho là đối phương sẽ nhân lúc hắn ngủ mà len lén hôn môi hắn.
Cho nên hắn không tính giả bộ tiếp nữa, mở mắt ra cong khóe miệng, dự định tay làm hàm nhai mà đòi đối phương một nụ hôn chào buổi sáng ướt át. Thế nhưng hắn vừa mở mắt liền bắt gặp ngay con ngươi đang co rúc thật nhanh như hoảng sợ của Mục Đông, đồng thời cậu còn lập tức cắn môi, cả người run run một chút rồi đột ngột lui về phía sau.
Lục Nghiễn Chi hơi ngẩn ra, sau đó mới ảo não hiểu được, báo nhỏ của hắn chính là đang chuẩn bị đánh lén hắn. Hắn chỉ cần mở mắt trễ hai giây nữa thôi, chưa biết chừng đã để cho đối phương đánh lén thành công rồi.
Nhưng mà không sao, hắn hôn qua cũng vậy thôi.
Lục Nghiễn Chi thấy gương mặt Mục Đông nhanh chóng đỏ lên một mảng, ánh mắt cũng né tránh không dám nhìn hắn. Tuy rằng cậu vẫn kiên cường chống đỡ không bỏ chạy, nhưng thân thể đã hoàn toàn cứng đờ, cơ bắp căng cứng, có chọc vào cũng không động đậy, giống y như một bức tượng thạch cao hình người vậy.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy thật thú vị, hắn trở mình đẩy đối phương xuống đè lên người cậu, lúc này cổ và vành tai của Mục Đông đều đã đỏ lên, thoạt nhìn chính là bộ dạng chịu nhiều khi dễ.
Hắn ôm cậu vào lòng xoa xoa đầu, sau đó không chọc ghẹo cậu quá đáng nữa mà chỉ cúi đầu dịu dàng hôn cậu.
Mục Đông mặc dù được hôn nhưng vẻ căng thẳng trên người cũng không hề thả lỏng, thậm chí cậu còn quên mất phải đáp lại thế nào, chỉ tách hàm răng ra theo bản năng, để cho đầu lưỡi đối phương dễ dàng luồn vào, cẩn thận từng chút một liếm hôn câu lấy đầu lưỡi trong miệng cậu.
Trái tim Mục Đông đập rất nhanh, ngoài ra còn vừa tê dại vừa mềm mại, khiến cho cậu nhịn không được run rẩy. Một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời nhanh chóng lan khắp người cậu, dần dần Mục Đông cũng cảm thấy cơ bắp trên người thả lỏng dần, sau đó như nhũn ra trong nụ hôn dịu dàng mà lưu luyến của đối phương.
Mục Đông vươn tay ôm lấy eo Lục Nghiễn Chi trong vô thức, mãi đến khi nụ hôn này dần dần có chút biến chất thì hắn mới chịu bỏ qua cho cậu.
Cả hai đều thở hổn hển, trong ánh mắt xuất hiện một tia tình dục mỏng manh, nhưng đã nhanh chóng bị khắc chế lại.
Buổi sáng quả nhiên là thời cơ tốt để súng cướp cò.
Lục Nghiễn Chi đã hơi cứng rồi. Hắn tự nhận nụ hôn vừa nãy chỉ đơn thuần thể hiện sự thân mật, cho nên sau khi bơ cái thứ đã đứng dậy kia, hắn cũng làm bộ như không nhận ra vật đang rục rịch ngóc đầu dậy nơi hạ thân Mục Đông, chỉ bình tĩnh hôn trán cậu một cái rồi ngồi lên.
“Chào buổi sáng, báo nhỏ.” Hắn vừa nói vừa sờ soạng tìm nhiệt kế trên đầu giường, sau đó bắt lấy cánh tay Mục Đông kẹp nhiệt kế xuống nách cậu.
Vừa nãy khi hôn trán, Lục Nghiễn Chi đã cảm giác thấy nhiệt độ của đối phương hạ xuống không ít, nhưng vẫn còn hơi âm ấm. Cho nên hắn không định để cậu xuống giường ngay, dù sao đoàn phim cũng cho nghỉ ngắn ngày, cậu không cần phải vội vã đi quay.
Còn chính hắn thì lại không hề áy náy mà quyết định, chuyển địa điểm làm việc về nhà, bảo Phương Hàm thay hắn đến công ty trấn giữ.
“Buồn ngủ không, có muốn ngủ thêm một lát?”
Mục Đông mím môi lắc lắc đầu, lúc này cậu mới vừa thoát khỏi sự ngượng ngùng vì hôn lén bị bắt gặp, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa kịp lui xuống. Thực ra cậu vẫn cảm thấy hơi mệt một chút, nhưng tinh thần thì đã tỉnh táo rồi.
Có điều Lục Nghiễn Chi chỉ dùng một câu nói đầu tiên đã khiến cậu đổi ý.
“Thật sự không buồn ngủ? Bây giờ còn chưa tới sáu rưỡi, nằm thêm một lát đi, tôi cùng em, hửm?”
Mục Đông lập tức bị ba chữ “tôi cùng em” dụ dỗ, nhưng cuối cùng cậu vẫn khẽ vùng vẫy một hồi.
“Hôm nay là thứ hai, ngài không đi làm sao?”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền nhíu mày, không hề trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại, “Em vừa mới nói gì?”
Nhất thời Mục Đông chưa kịp phản ứng, chỉ lặp lại một lần theo bản năng.
“Ngài không đi…”
“Em vẫn còn dùng kính ngữ với tôi?”
Lúc này cậu mới ngẩn ra, sau đó lặng lẽ đỏ bừng tai.
Mục Đông đã quen dùng kính ngữ xưng hô với đối phương, bây giờ bị hắn chủ động sửa lại khiến cậu lần đầu tiên hiểu được rõ ràng, mình đã không còn là bạn giường của đối phương nữa.
Nhận thức này khiến lòng cậu nóng lên, đột nhiên cảm thấy có chút lo sợ. Dưới cái nhìn chằm chằm không rõ vui giận của Lục Nghiễn Chi, cậu thở ra một hơi, thử thăm dò gọi, “Lục Nghiễn Chi…”
Ba chữ này cậu đã từng lén lút vụng trộm gọi mấy lần, nhưng bây giờ được gọi trong trường hợp này lại khiến cậu cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy trong lòng khẽ ngưa ngứa, nhưng hắn lại bày ra vẻ xoi mói, không những không bị lấy lòng mà còn nhíu chặt mày hơn.
“Sao xa lạ vậy, hơn nữa còn gọi cả tên họ đầy đủ của tôi.”
Tim Mục Đông lập tức đập nhanh hơn, cậu cũng không biết ánh mắt mình đã sáng rực lên. Lục Nghiễn Chi thu hết vào mắt, cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không cúi người hôn cậu.
Mục Đông chỉ cảm thấy có chút hưng phấn mơ hồ, lúc mở miệng lần nữa, tiếng nói đã hơi run rẩy khó có thể nhận ra.
“Nghiễn… Nghiễn Chi.”
Vẻ mặt Lục Nghiễn Chi lúc này hơi đơ lại, ra vẻ thờ ơ xoa tóc đối phương, ngón tay thỉnh thoảng cọ vào vành tai cậu, tiện thể còn bóp một chút khiến vành tai cậu càng thêm đỏ ửng.
Nhưng hắn vẫn không chịu thả ra.
“Quá bình thường.” Hắn oán giận nửa thật nửa giả, “Hàn tiện nhân cũng gọi tôi như vậy.”
Lời này của Lục Nghiễn Chi thoạt nhìn khá giống như là đang cố tình gây sự. Dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, hắn cũng đâu phải loại người sẽ để ý những thứ nhỏ nhặt ấy. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ bãi mìn của mình nằm đâu, hắn muốn để cho Mục Đông hoàn toàn khác biệt với người khác.
Ngay cả xưng hô với hắn cũng không thể giống ai.
Nghĩ tới đây, vẻ vi diệu trên mặt hắn phai nhạt ngay trong nháy mắt, nhưng hắn rất nhanh chóng dời suy nghĩ đi.
“À, cũng không cho em gọi tôi là Tiểu Nghiễn, tôi sẽ liên tưởng đến anh tôi.”
Mục Đông lập tức lộ ra vẻ mờ mịt. Lúc ban đầu cậu còn chưa hiểu cái gọi là “bình thường” của hắn có ý gì, nhưng sau đó mới ý thức được, đối phương muốn một xưng hô thân mật hơn nữa.
Điều này khiến cậu có chút bất ngờ, mà nhiều hơn chính là sự nóng nảy không có cách nào giải thích được. Mục Đông đột nhiên cảm giác thấy mình thật đặc biệt, được đối phương thật sự đối đãi một cách nghiêm túc.
Suy nghĩ ấy khiến lòng cậu không nhịn được dâng lên một loại dục vọng chiếm hữu. Mục Đông nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, im lặng nửa ngày mới bỗng dưng nín thở, nhẹ giọng gọi hai chữ.
“A Nghiễn.”
Phút chốc Lục Nghiễn Chi chỉ cảm thấy trong lòng tê rần.
Hắn không nhịn được nắm lấy vành tai đối phương xoa nắn mấy lần, trên mặt cũng không tự giác mang theo ý cười.
“Kêu thêm một tiếng.” Hắn nhẹ giọng thúc giục.
Lần này Mục Đông thoáng phóng to âm lượng một chút, vẻ sốt sắng cũng càng thêm rõ ràng.
“… A Nghiễn.”
Mà cậu vừa dứt lời, Lục Nghiễn Chi liền cúi xuống cắn lấy môi cậu, hôn một phát triền miên.
“Báo nhỏ ngoan lắm.” Lục Nghiễn Chi nhìn chằm chằm người dưới thân, âm thanh có chút khàn khàn, “Em là người duy nhất gọi tôi như vậy.”
Mục Đông gần như bị hai chữ “duy nhất” này lấy lòng ngay lập tức, hai mắt cậu hơi sáng lên, thậm chí quên mất dưới nách mình vẫn còn kẹp nhiệt kế, suýt chút nữa đã vươn tay ôm chặt đối phương.
Lục Nghiễn Chi nhanh chóng đè cánh tay cậu xuống lại. Hắn vừa định trêu đùa đối phương vài câu thì đã nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn bị hắn thao túng của báo nhỏ, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm quên cả chớp.
Lục Nghiễn Chi lập tức thoáng giật mình.
Hắn nhìn thấy Mục Đông cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Bộ dạng đối phương như vậy giống y như tảng băng tan, rõ ràng vẫn lạnh lùng nhưng một chút góc cạnh cũng không còn, có thể tùy ý hắn đổi thành hình dáng mình muốn.
Huống hồ gì đây còn là lần đầu tiên hắn thấy Mục Đông cười với hắn.
“Chỉ vậy đã vui vẻ rồi sao?” Lục Nghiễn Chi không nhịn được dịu dàng hỏi một câu, nhưng chỉ có hắn tự mình biết, lúc này tim hắn đập nhanh đến mức nào.
Hắn còn nhớ Hàn Thạch Kỳ từng nói với hắn, mặc dù lúc đóng phim Mục Đông có thể cười, nhưng tóm lại vẫn luôn khiến người ta cảm thấy bên trong nụ cười ấy chẳng hề có linh hồn.
Thế nhưng nụ cười không mấy nhận ra ý cười bây giờ lại hoàn toàn khác biệt, ít nhất Lục Nghiễn Chi cảm thấy mình đã bị trêu chọc đến xao động.
Hiển nhiên Mục Đông cũng không biết mình nở nụ cười, thậm chí cậu còn không hiểu vì sao Lục Nghiễn Chi lại hỏi câu đó.
Lục Nghiễn Chi không giải thích, chỉ khẽ cọ cọ ngón tay lên khóe môi cậu, sau đó cũng không cần biết có xô lệch nhiệt kế hay không, trực tiếp ôm Mục Đông vào lòng ra sức vuốt ve.
“Xem ra tôi phải cố gắng nuông chiều em đến hư hỏng mới được.” Hắn nhẹ giọng nói, phảng phất như đang cảm thán.