*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa ngày sau, tiếng khóc nức nở đứt quãng mơ hồ truyền ra, sau đó tiếng vang càng lúc càng lớn, cuối cùng mới không khống chế nổi mà vỡ òa.
—
Tin tức Lục Đàn Chi tỉnh lại được khống chế rất tốt trong phạm vi nhất định, chỉ có ba cha con bọn họ cùng với Phương Hàm biết được.
Vì phòng ngừa mẹ Lục vui vẻ ra mặt lộ sơ hở, cha Lục không chút do dự tìm lý do đẩy bà đi, thậm chí còn không cho bà đến bệnh viện thăm bệnh. Mà chính ông cũng chẳng khác gì với thường ngày, chỉ để lại mình Lục Nghiễn Chi trông coi trong bệnh viện, xem như là tung hỏa mù.
Đối với quyết định này Lục Nghiễn Chi đồng ý 10 ngàn lần. Ngay cái đêm Lục Đàn Chi tỉnh lại đó hắn đã định chen lên giường ngủ chung với anh như điều đương nhiên, Lục Đàn Chi lườm hắn một phát tượng trưng, cũng không mở miệng đuổi hắn.
Song sau đó đối phương vừa mở miệng là lập tức khiến hắn suýt chút té xuống khỏi giường.
“Anh đã ngủ thời gian dài vậy rồi, bây giờ không buồn ngủ. Anh thấy em cũng rất có tinh thần, đến đây, nói cho anh nghe chút coi chuyện báo nhỏ là sao.”
“…” Vẻ mặt Lục Nghiễn Chi phút chốc rất ngu ngốc.
Dây thanh quản của Lục Đàn Chi ngưng hoạt động lâu ngày khiến âm thanh không được nối tiếp, còn có cả chút khàn khàn, thế nhưng lúc anh nói chuyện lại rất ung dung thong thả, âm sắc trầm thấp trong trẻo, không chỉ khiến người khác nghe không thấy điểm khác thường mà còn hiện ra vẻ nghiêm túc khó giải thích.
Lục Nghiễn Chi nhìn anh trai nằm đối diện mình, có chút ngây người, đầu óc cũng xoay chuyển chậm nửa nhịp.
Chẳng lẽ là đầu óc hắn rối loạn hả, trong một tiếng đối phương tỉnh lại này, dưới tình huống không hề tự biết đã nói ra chuyện Mục Đông với anh?
Nhất thời Lục Nghiễn Chi không phản ứng được phải nói tiếp thế nào, ngược lại là Lục Đàn Chi hết nhịn nổi khẽ cười một tiếng. Đối phương vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, động tác có chút yếu ớt vô lực nhưng cũng rất dịu dàng.
“Thực ra một tháng trước anh đã khôi phục ý thức, chỉ là dù có làm cách nào cũng chưa tỉnh được. Mấy ngày nay gần như mỗi ngày em đều đến phiền anh, thừa dịp anh không thể đuổi em đi mà coi anh như người để ba hoa, mấy lời lung ta lung tung gì đều nói với anh, cũng chẳng biết ngại ngùng.”
Lục Nghiễn Chi lập tức đỏ mặt. Thường ngày lúc hắn trêu chọc Mục Đông lời hạ lưu nào cũng nói rất thuận miệng, vậy mà giờ bị anh trai của mình vạch trần lại lần đầu tiên có chút xấu hổ.
Trước đây khi đến nơi này qua đêm, quả thực thỉnh thoảng hắn cũng thủ thỉ kể cho anh nghe hắn bắt nạt báo nhỏ nhà mình thế nào.
Không ngờ thực ra đối phương lại nghe được hết.
Chuyện cười này cũng thật lớn. Lục Nghiễn Chi giả bộ trấn tĩnh trừng ngược lại, sau đó lập tức lảng qua chuyện khác.
“Anh còn không thấy ngại mà cười em, mấy hôm nay nếu không nhờ em xoa bóp cho anh thì ngay cả tay anh cũng không giơ được đâu.”
“Vâng vâng vâng, tiểu Nghiễn nhà ta ngoan nhất, không uổng công thương em.” Lục Đàn Chi bày ra biểu tình dung túng mang theo chút bất đắc dĩ, thế nhưng trái lại càng làm cho đối phương xù lông. Anh thuần thục bắt đầu động viên hắn trước khi hắn kịp trở mặt, hiệu quả lập tức rõ ràng như mọi khi.
Em trai anh trước mặt anh, vẫn luôn ấu trĩ như một đứa nhóc.
“Có điều cuối cùng cũng coi như em đã chịu ổn định, anh rất vui mừng.” Lúc nói lời này, Lục Đàn Chi còn thở dài một tiếng khó phát hiện.
Vì mỗi lần Lục Nghiễn Chi chọn bạn tình đều chọn nghệ sĩ, thực ra anh không hề hy vọng hắn sẽ tìm người yêu trong cái giới này. Anh chịu sự ảnh hưởng của cha, trong xương không thể tránh khỏi có chút yêu cầu cứng nhắc về chuyện môn đăng hộ đối.
Trước đây anh cảm thấy, em trai mình chơi đùa cũng không đáng kể, chỉ cần đừng quá ỷ thế hiếp người gây chuyện thị phi thì anh đều có thể nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao Lục Nghiễn Chi vẫn tiếp xúc nhiều nhất với người có gia thế, nửa kia tương lai của hắn chắc chắn ít nhất cũng phải cùng cấp bậc với Lục gia thì mới có thể xứng với em trai anh.
Có điều khi anh phát hiện Lục Nghiễn Chi bạc tình đến mức không bình thường, rốt cuộc anh mới ý thức được, thì ra đối phương vẫn chưa thật sự thoát khỏi bóng ma thuở thiếu thời.
Vì vậy anh mới đột nhiên hiểu ra, môn đăng gì đó cũng chẳng quan trọng tới vậy, chỉ cần mình thích người ta là được rồi.
Huống hồ căn cứ theo phán đoán thông qua đôi ba câu từ miệng Lục Nghiễn Chi, cái người tên Mục Đông kia quả thật tính tình rất tốt.
Nghĩ tới đây anh liền bồi thêm một câu, “Chờ anh xuất viện, có thời gian hẹn cậu ấy ra cho anh gặp một lần đi.”
Lục Nghiễn Chi cực kỳ tự nhiên đáp “Được”, nói xong hắn liền không tự chủ mà nghĩ, nếu báo nhỏ của hắn biết chuyện “gặp gia trưởng” này thì sẽ gấp gáp thành bộ dạng nào.
Nói không chừng sẽ bày ra vẻ mặt giống như cha mẹ chết, sau đó đi đứng vung tay chân cùng một phía?
Lục Nghiễn Chi nhịn không được bật cười, sau đó bỗng dưng vai hắn chìm xuống, bị Lục Đàn Chi vươn tay bắt lấy vai.
“Lại đây một chút.” Lục Đàn Chi di chuyển bất tiện nên đành vỗ vỗ vai hắn.
Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền ngoan ngoãn tiến lại, lập tức bị anh hắn đưa tay qua bao lấy ôm nhẹ vào lòng.
“Bây giờ không phải em đến Hoàn Lang Uyển ở chứ?” Hắn nghe đối phương trầm giọng nhẹ nhàng hỏi một câu, giọng nói kia so với nghi ngờ thì càng giống trần thuật thản nhiên hơn.
Trong lòng Lục Nghiễn Chi hơi ngưng lại một chút, tiếp đó mới nhanh chóng hiểu rõ nguyên do anh đặt câu hỏi này.
Nếu một tháng trước đã có ý thức, Lục Đàn Chi không những nghe được việc của Mục Đông mà nhất định cũng nghe được lần đó hắn và mẹ mình chia tay nhau trong không vui.
Lục Nghiễn Chi chẳng muốn nhắc đến đề tài đó vào lúc này. Tâm trạng bây giờ của hắn thoải mái chưa từng có, bầu không khí rất phù hợp để hai anh em tám chuyện trời đất, sau đó đánh một giấc tới hừng đông mà không có chút áp lực nào.
Cần gì phải phá hỏng hứng thú.
Thế nhưng bộ dạng Lục Đàn Chi rất kiên trì, cho nên Lục Nghiễn Chi chẳng thể làm gì khác hơn là suy tư trong bụng, xem phải làm sao để lừa gạt đối phương, tứ lạng bạt thiên cân, tiếp đến cứ đánh du kích với mẹ mình thôi.
Dù sao tình huống bây giờ chính là không ai trong bọn họ muốn khiến cho quan hệ trở nên cứng ngắc, thế nhưng trong lòng Lục Nghiễn Chi không hề thoải mái, không muốn nhẹ nhàng lật trang này qua.
Nói ra thì mẹ Lục đã chủ động nói xin lỗi hắn, nhưng hắn lại bị anh trai mình cưng chiều đến mức khốn kiếp, không chịu được một nhát đâm vào tim thế này, đặc biệt lại còn bị chính mẹ ruột mình đâm.
Lục Nghiễn Chi thù dai, đơn giản là không quên được.
Thế nhưng hắn không ngờ Lục Đàn Chi vốn chẳng hề muốn khuyên hắn.
“Em muốn ở thì cứ ở đi.” Lục Đàn Chi khàn họng bảo, trong giọng nói mang theo chút đau lòng không dễ nhận ra, “Chuyện này là mẹ làm sai, hơn nữa còn giẫm lên giới hạn, trong lòng em oan ức là phải.”
Vốn Lục Nghiễn Chi không cảm thấy đau lòng vì chuyện này, thế nhưng bây giờ bị đối phương bới ra một phát liền bắt đầu cảm thấy nao nao.
Rõ ràng là có người làm chỗ dựa, cho nên dù có muốn tố cáo thì bản năng làm nũng cũng bắt đầu lộ ra. May là hơn hai tháng qua cũng coi như hắn đã bớt đi không ít khí chất công tử bột trên người, cho nên hắn mới nhịn được mấy cái động tác ấu trĩ kia xuống, chỉ vểnh môi dưới tỏ vẻ mình quả thực rất để bụng.
Nhưng mà Lục Nghiễn Chi biết lựa gậy đánh rắn* không còn giống như trước đây nữa, ngược lại chỉ khiến Lục Đàn Chi càng cảm thấy đau lòng hơn.
* tương tự như “tùy cơ ứng biến”.
“Xin lỗi.” Lục Đàn Chi giơ tay xoa xoa tóc hắn, chậm rãi áy náy nói, thế nhưng tay anh lập tức bị Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng nắm chặt. Hắn nhét tay anh lại vào chăn, sau đó nhìn thẳng vào anh với một vẻ mặt có chút xa lạ.
“Không cần phải xin lỗi em, anh không làm sai gì cả.”
Biểu tình Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên lạnh đi, rơi vào mắt Lục Đàn Chi liền khiến anh trợn to mắt kinh ngạc.
“Người sai là ai, chúng ta đều rõ trong lòng. Trước đây mấy ngày em còn có kiêng dè nên tay chân bị gò bó, thế nhưng từ này về sau… Chúng ta sẽ không cho bọn họ dễ chịu nữa, đúng không?”
Lục Đàn Chi nhìn vẻ mặt thoáng âm trầm của em trai, nửa ngày không lên tiếng. Cuối cùng anh mới chậm rãi cong khóe miệng cười cười, sau đó gật đầu.
Thì ra trong lúc anh không chú ý tới, em trai anh đã không một tiếng động mà thật sự trưởng thành rồi. Có lẽ hắn đã chín chắn từ rất lâu trước đây, có điều chỉ cần thận trọng thu nanh vuốt thì sẽ về lại ngay bộ dạng ngoan ngoãn vô hại.