*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hô hấp Lục Nghiễn Chi cứng lại, sau đó lập tức bật khóc thành tiếng.
—
Lúc máy bay hạ xuống phi trường đã là hoàng hôn, nhìn từ ô cửa nhỏ xíu ra ngoài vẫn có thể thấy được những mảng ráng đỏ sáng rực nóng bỏng, giống như ngọn lửa cháy lan khắp đồng cỏ thẳng một đường tới cuối tầm mắt.
Mục Đông vẫn yên tĩnh như mọi ngày, sau khi máy bay dừng hẳn cậu không vội đứng dậy, mãi đến lúc đạo diễn và biên kịch ngồi sát bên bắt đầu lấy va ly thì cậu mới cởi dây an toàn đứng lên, mở ngăn hành lý chỗ mình ngồi.
Bên cạnh va ly hơi cũ của cậu là một va ly màu hồng nhạt, trước tiên Mục Đông lấy chiếc màu hồng xuống trước đưa cho nữ diễn viên bên cạnh, sau đó mới tự lấy cái của mình.
Những người đi cùng hình như đều hơi hưng phấn, bởi vì cảnh quan thiên nhiên như vân bộc rất hiếm thấy, nếu lần này thực sự có thể thuận lợi bắt được cảnh ấy thì lúc tuyên truyền cũng xem như có một mánh lới tốt.
云瀑 – Vân bộc: tạm dịch là “Thác mây”
Thế nhưng Mục Đông lại có chút mất tập trung.
Cậu lẳng lặng mất tập trung, hoàn toàn dựa vào bản năng đi theo sau lưng người đại diện của mình. Bởi vì bình thường cậu cũng bày ra vẻ khép kín không nhiều lời nên chẳng ai cảm thấy cậu không ổn.
Mục Đông cùng đoàn phim đi sẽ thẳng một đường từ sân bay về chỗ quay, thừa lúc nhân viên công tác dừng lại kiểm tra nhân số, cậu mím môi móc điện thoại ra, tắt chế độ máy bay.
Bây giờ mới qua nửa ngày mà thôi, cậu đã có chút không nhịn được muốn nghe thấy giọng nói của Lục Nghiễn Chi. Trước khi đi cậu có để lại một mảnh giấy trên bàn trà trong phòng khách, không biết lúc về nhà đối phương có thấy không. Thực ra cậu càng muốn chính miệng mình truyền đạt chuyện này cho đối phương hơn, thế nhưng cuối cùng vẫn không có được số điện thoại cá nhân của hắn.
Cậu đã có thể thích ứng được với nỗi đau nhói mà sự thực này mang lại, hiện tại chẳng qua cậu chỉ cảm thấy mình hơi ngu ngốc, lúc đó cậu nên dùng máy bàn nhà Lục Nghiễn Chi gọi vào điện thoại mình mới đúng, vậy thì tốt xấu gì cũng coi như có được một con đường liên hệ trực tiếp với đối phương.
Vậy nên bây giờ cậu chỉ có thể gọi cho Phương Hàm như cũ.
Nhưng mà đường dây của Phương Hàm lại báo bận.
Tình huống thế này không phải trước giờ chưa từng có, đối phương là thư ký riêng của Lục Nghiễn Chi, máy bận là chuyện thường xảy ra. Vì vậy cứ đọc kịch bản năm phút là Mục Đông lại gọi tới một lần, có điều vẫn luôn không chuyển được.
Cậu vô thức nhíu lông mày, mà Ngụy Tiện đứng bên cạnh lại thường xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, bắt được hết tất cả những tâm tình u tối mà gương mặt Mục Đông che giấu rất tốt kia.
Hít thở mấy hơi xong Ngụy Tiện mới lấy di động ra gọi một cú điện thoại, hiển nhiên cũng chẳng chuyển được.
Nhất thời biểu tình của cả hai đều trở nên vi diệu như nhau.
Lúc này các nhân viên đi vệ sinh đều đã lục tục quay lại, thế là đoàn phim di chuyển lần hai, chuẩn bị đến bến xe đường dài gần đó thuê xe lên núi.
Đoàn phim đã sớm đặt xong mấy chiếc xe buýt đang đậu ở đây, lên xe rồi Mục Đông liền lựa một vị trí sát cửa sổ, Ngụy Tiện vốn định đương nhiên ngồi xuống cạnh cậu thì lại có một nam diễn viên khác tới trước một bước, cười híp mắt hỏi có thể ngồi cùng không, để tiện thảo luận nội dung phim.
Dù chẳng có tâm trạng đâu mà thảo luận, lúc này Mục Đông cũng không thể từ chối.
Ngụy Tiện chẳng thể làm gì khác hơn là ngồi chung với người đại diện của đối phương.
“Chào Mục Đông, tôi là Tôn Duy, là người của công ty Duệ Quang.” Người kia ngồi xuống xong lập tức vừa nhẹ nhàng giới thiệu bản thân một câu, vừa đúng quy tắc lôi dây an toàn nhét trong khe ghế ra cài vào.
Thời đại này đi xe buýt, ngoại trừ tài xế ra, người nghĩ đến việc cài dây an toàn chỉ cần một bàn tay đã đếm đủ. Mục Đông cũng không ý thức chuyện này, cho nên cậu khó tránh khỏi có hơi run lên trong nháy mắt.
Tôn Duy không chú ý tới vẻ mặt cậu, còn thuận miệng nhắc nhở cậu một câu.
“Tốt nhất anh cũng cài vào đi, lỡ đâu đường núi khó đi xóc nảy, tốt xấu gì cũng không đến nỗi đâm vào thành ghế đằng trước.”
Lời nói này thật là hàm súc, không nhắc đến sự cố gì đó làm người nghe cũng dễ tiếp thu hơn. Mục Đông liền thuận theo cài dây an toàn vào, sau đó nhẹ giọng cảm ơn.
Tôn Duy cong khóe môi cười đáp lại, đôi mắt to hữu thần cũng hơi cong lên, nhìn đủ khiến người khác vui vẻ.
“Tự tiện lại đây chiếm dụng thời gian của anh thực sự ngại quá, trong phim tôi thủ vai linh thể biến thành từ hổ phù – thủ hạ của Hạ Chỉ Qua, ban đầu là Phá Quân, cuối cùng bởi vì phản bội nên bị Hạ Chỉ Qua giết chết đó.”
Mục Đông nghe vậy liền gật gật đầu tỏ ý hiểu rõ, nhân vật Phá Quân này không xuất hiện thường xuyên, chỉ chiếm tỉ lệ trong một phần nhỏ của bộ phim, mà cảnh quay của đối phương hơn phân nửa đều phải hoàn thành ở Ngũ Linh Sơn, bởi vậy cảnh quay của Tôn Duy tương đối tập trung.
Có điều lần quay này đột ngột quyết định dời lên sớm hơn, cho nên lúc nhận được thông báo Tôn Duy cũng rất bất ngờ. Y còn chưa kịp tiếp xúc luyện tập với các diễn viên khác trong đoàn, chỉ có thể giống như bây giờ tìm cơ hội tận dụng mọi thứ, cố gắng hết sức phối hợp chút ít trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Mà trong phim thân phận của y là thủ hạ của Hạ Chỉ Qua, cho nên cảnh diễn đôi cơ bản đều diễn với Mục Đông.
Tình huống này Mục Đông cũng coi như hiểu rõ, đạo diễn không muốn lãng phí thời gian nên trong lúc chờ đợi hiện tượng vân bộc, bọn họ còn tiến hành quay những cảnh khác. Dựa theo lịch trình thì chiều nay có cảnh của cậu và Tôn Duy, bởi vậy Mục Đông liền lấy kịch bản ra theo, hạ giọng cùng Tôn Duy tập thoại với nhau, hơi hơi tìm được cảm giác một chút.
Khi làm việc cậu luôn có thể tập trung sự chú ý của mình, cho nên lúc này mới có thể tạm thời bỏ chuyện hợp đồng sang một bên.
Trong lúc Mục Đông không chú ý, chiếc xe đã đi vào con đường núi ít người lui tới, đường càng gồ ghề thì mặt đường cũng dần dần không còn bằng phẳng, khiến cho xe xóc nảy như điên vậy, dẫn tới sự oán giận của không ít người.
Mà chẳng biết từ lúc nào, tín hiệu di động của cả đoàn đều trở nên lúc có lúc không.
Đoạn đường chạy lên núi ước chừng hai tiếng rưỡi.
Trụ sở đoàn phim được quyết định là nhà nghỉ trên sườn núi Ngũ Linh Sơn, nói đó vốn xây lên để làm chỗ dừng chân và tiếp tế cho nhân viên kiểm lâm và bảo vệ rừng, đồng thời cũng mở cửa tiếp khách du lịch. Hiện giờ ở đây tạm thời bị đoàn phim bao trọn, trong đoàn nhiều người, hai người một phòng thì miễn cưỡng cũng ở được.
Tuy nhiên điều kiện thực sự hơi đơn sơ một chút, ngay cả đạo diễn cũng không hề có ngoại lệ, đều phải ở chung.
Mục Đông đương nhiên được phân chung một phòng với Ngụy Tiện.
Lúc này đã là đêm khuya, dù người có nhiều hứng thú tới đâu thì sau khi ngồi máy bay và ô tô lâu như vậy đều hết chịu nổi, từng người từng người trở nên mỏi mệt. Bởi vậy mỗi người đều nhận chìa khóa rồi tự về phòng, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng mà mãi đến khi mở cửa ra rồi, đại đa số người trong đoàn mới chính thức hiểu được ý nghĩ của cái gọi là đơn sơ.
Nhà nghỉ này thật sự nghèo nàn, đồ đạc bên trong nhìn như phong cách cán bộ thôn tầm thường, ngay cả tường cũng không hề cách âm.
Ít nhất Mục Đông có thể nghe được chàng trai cách vách đập bàn mắng không sai một chữ, mà hình như đằng xa còn có cô nàng nào đó gào lên “Có con gián”.
Có điều Mục Đông chẳng hề để ý đến mấy thứ đó, phòng này đã đủ tiêu chuẩn rồi, cậu đi đến chiếc giường trước mặt sờ sờ chăn, phát hiện giường chiếu và chăn không bị ẩm mốc vì hơi nước mùa mưa, vậy là đủ yên tâm rồi. Cậu nhanh chóng cầm đồ rửa mặt vào buồng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong còn tiện tay đập chết hai con gián.
Cũng không biết mấy cái con ấy làm sao lên được nơi cao hơn mặt biển nhiều đến thế này.
Y như dự liệu, nơi này không có mấy sấy tóc, Mục Đông quấn cái khăn lông trên đầu rồi nằm lên giường, sau đó nhân lúc Ngụy Tiện vào buồng tắm tắm rửa, cậu vừa hong khô tóc vừa móc di động ra, do dự xem có nên gọi điện thoại cho Phương Hàm không.
Nhưng mà bây giờ đã muộn như vậy…
Mục Đông cúi đầu nhìn màn hình di động, suy nghĩ thất thần.
Cậu vốn định gọi sớm một chút, có điều vì phải tập kịch bản với Tôn Duy nên quên mất. Tuy rằng cậu biết giờ này chắc chắn Phương Hàm còn chưa ngủ, nhưng mà quan hệ giữa cậu với đối phương chỉ là loại gặp mặt thì gật đầu chào, có lẽ so ra thì cậu đối xử với hắn còn khách khí hơn so với Lục Nghiễn Chi rất nhiều.
Nghĩ đến đây lông mày cậu không tự chủ được nhíu lại. Mục Đông dùng ngón tay cái chọc chọc vào màn hình, trong lúc vô tình bấm luôn vào mục nhập số.
Sau đó rõ ràng cậu vẫn chưa quyết định được, vậy mà ngón tay đã máy móc chuyển động, nhập số điện thoại của Phương Hàm vào.
Mục Đông không cần kiểm tra danh bạ, cậu có thể đọc làu làu dãy số của đối phương rồi.
Nhận ra được điểm này, Mục Đông không nhịn được dùng một tay bưng kín mặt, từ cổ họng phát ra một tiếng vang ủ rũ.
Vậy mà vẫn cậu không khống chế được sự manh động của mình, biết rõ có một số thứ không nên làm, lại chẳng thể nhịn được.
Cuối cùng Mục Đông vẫn gọi vào dãy số ấy, sau đó kề sát di động lên tai.
Nhưng từ trong ống nghe cậu chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở chói tai.
Mục Đông không khỏi giật mình sửng sốt một chút, tiếp đó đưa di động ra xa nhìn lại.
Nơi này không có tín hiệu.
Chẳng biết vì sao trong lòng Mục Đông đột nhiên hoảng hốt. Cậu nhanh chóng xuống giường đến cạnh cửa sổ thử một chút, thế nhưng nửa ngày sau màn hình vẫn sừng sững hiện liên ba chữ “Không tín hiệu” khiến người ta bực bội kia.
Một cảm giác u ám khó có thể diễn tả thành lời dâng lên, từng chút từng chút tràn đầy trái tim cậu, Mục Đông bỗng nhiên có chút khó thở, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy khô rát.
Cậu chẳng biết vì sao mình lại căng thẳng đến thế này, thế nhưng cậu lại có một dự cảm xấu không hiểu rõ được.
Mãi đến khi Ngụy Tiện ngáp dài bước ra khỏi phòng tắm, di động của cậu vẫn không thể nhận được tín hiệu. Mục Đông không từ bỏ hỏi đối phương một câu, cuối cùng nhận được một kết quả y chang.
“Đây là nơi quỷ quái chim không thèm ị gì thế, đến tín hiệu cũng không có.” Ngụy Tiện ngại khả năng cách âm nát bét ở đây, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một cậu. Sau khi nói xong cậu ta còn tùy ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mục Đông, phát hiện sắc mặt đối phương có chút khó coi.
Ngụy Tiện lập tức thu lại âm thanh, chỉ sợ mình nói cái gì không cẩn thận kích thích đối phương.
Mục Đông cũng chẳng chú ý đến thái độ thận trọng này của cậu ta, cậu chỉ tháo cái khăn mặt ẩm ướt trên đầu xuống tiện tay khoát lên ghế dựa, sau đó cắm sạc di động rồi lên giường.
Mục Đông ép buộc bản thân nhắm mắt lại không nghĩ về chuyện này nữa, tiếp đến nói một câu chúc ngủ ngon với Ngụy Tiện như thường.
Ngụy Tiện đáp một tiếng, tắt đèn.
Trong phòng lập tức tối lại.
Mục Đông nắm chặt hai mắt thầm đếm nhịp tim của chính mình, mãi đến tận khi trời gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được một chút.