*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn không thể chịu đựng thất bại thêm một lần nữa.
—
Lục Nghiễn Chi dựa vào lan can trong góc trên tầng hai, tay cầm ly champagne, cả cơ thể đều chìm trong bóng tối không thấy rõ. Hắn nhìn xuống hội trường tiệc rượu náo nhiệt, ánh mắt dao động qua lại bất định trong đám người, cuối cùng cũng thấy được người mình muốn tìm ở quầy buffet.
Hắn vốn không ngờ Mục Đông sẽ đến, có kinh nghiệm lần trước bị người ta bỏ thuốc vào rượu, Lục Nghiễn Chi nghĩ đối phương hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ tạo thành bóng ma trong lòng với các trường hợp thế này mới phải.
Quy mô buổi tiệc rượu hôm nay không lớn, chỉ là để chúc mừng bộ phim điện ảnh lớn do Thần Hải và Tinh Hà cũng hợp tác đầu tư. Vai chính trong phim đã định là do diễn viên hạng A của Tinh Hà đóng, nữ chính là người của Thần Hải, tiếng tăm không bằng diễn viên nam kia nhưng gần đây vừa mới lên được hạng A, độ hot cũng coi như không tệ.
Tham gia tiệc rượu ngoại trừ phía đầu tư cùng các diễn viên đã quyết định, còn có cả nghệ sĩ hạng ba, hạng tư, thậm chí thấp hơn nữa. Tuy Mục Đông cũng thuộc vào nhóm này nhưng cậu lại có chút khác biệt so với những kẻ chỉ lo tìm cơ hội nhận một vai phụ trong phim ấy.
Muốn cậu tham gia phim mới thì còn quá sớm. Bộ webdrama kia mới chỉ vừa bắt đầu quay, nhìn vào lịch trình của cậu đã rất bận không có thời gian.
Cho nên Lục Nghiễn Chi vốn không muốn nhắc đến chuyện tiệc rượu với Mục Đông, ngược lại cậu lại nghe được tin từ chỗ những người khác, còn cố ý hỏi hắn lúc hắn đến tham ban.
Lục Nghiễn Chi vẫn còn có thế nhớ được biểu tình của đối phương lúc nói “Muốn đến tiệc rượu”, bộ dáng ấy có chút khó hình dung, mặc dù gương mặt cậu vì căng thẳng nên không hề có cảm xúc, nhưng trực giác của Lục Nghiễn Chi lại bảo rằng báo nhỏ của hắn có âm mưu khác.
Hiện giờ hắn lại càng chắc chắn điều này.
Lục Nghiễn Chi thấy Mục Đông hoàn toàn không hề giao tiếp với chung quanh như những người khác, cậu cố ý tránh khỏi đám đông, chỉ tình cờ bưng đĩa gắp chút thức ăn, cho dù có người đến bắt chuyện thì hầu như đều bị đuổi đi sau dăm ba câu.
Đối phương nhanh chóng không nhịn được nhìn khắp xung quanh, Lục Nghiễn Chi thấy cậu quét tầm mắt về phía ông chủ Tinh Hà Ent. nhiều lần, rồi lại giống như không tìm được mục tiêu mà nhanh chóng dời đi.
Vốn là đang tìm hắn.
Lục Nghiễn Chi vô thức cong khóe miệng cười cười, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung quan sát đối phương một lát. Cậu mặc bộ âu phục màu xám bạc mà hắn đưa cho, nhìn sơ qua không quá nổi bật nhưng lại có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn không hề cảm thấy hành động của mình nhàm chán chút nào, phạm vi hoạt động của Mục Đông từ hai mươi phút trước chỉ cố định ở gần khu buffet. Lục Nghiễn Chi nhìn đối phương vừa kín đáo tìm kiếm mình, vừa gắp các loại thức ăn hai bên trái phải vào đĩa.
Hắn có chút hoài nghi, có lẽ cậu chính là người ăn nhiều nhất trong cả cái hội trường này.
Tới khi cử chỉ của Mục Đông có chút nôn nóng, Lục Nghiễn Chi đoán có lẽ cậu đã ăn no rồi, đồng thời vì vẫn không tìm được mình mà bắt đầu cuống lên. Lúc này hắn mới đổi tư thế một chút cử động đôi chân hơi cứng ngắc, sau đó gọi điện thoại cho Phương Hàm đang núp trong góc ăn bánh ngọt, bảo y đưa Mục Đông đến chỗ mình.
Hắn đứng ở chỗ ít người lại tối tăm, năm phút sau đối phương mới tìm được hắn. Lục Nghiễn Chi đặt ly rượu trống không trong tay lên thành lan can, sau đó chờ Mục Đông bước đến trước mặt mới cọ cọ tay lên gò má đối phương.
“Đã ăn no chưa?”
Mục Đông bị lời mở đầu này hỏi cho sững sờ, nhưng cậu lập tức phản ứng lại ngay, nhất thời gương mặt cứng đờ đỏ bừng cả vành tai.
Lục Nghiễn Chi thấy cậu không nói nên lời cũng không ngại, chỉ hỏi thêm một câu.
“Ngụy Tiện cho phép cậu ăn đồ chiên tùy tiện như vậy à?”
Mục Đông lúc này đến hai má cũng đỏ, cố nén lúng túng lắc lắc đầu, một giây sau liền không ngoài dự liệu nghe được tiếng cười khẽ của đối phương.
“Nhưng tôi thấy cậu ăn cả một đĩa đuôi tôm chiên giòn, còn cả cái tô hành tây chiên không ai dám động đến, coi bộ cậu ăn mà chẳng hề có chút chướng ngại tâm lý nào. Lá gan cậu cũng lớn thật, không sợ mập ra à.”
Đuôi tôm chiên giòn
Hành tây chiên
“Tôi không có…” Mục Đông bị nói đến mức chẳng dám nhấc mắt nhìn đối phương, cậu vừa mới không nhịn được cãi lại một câu thì nghe Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nở nụ cười.
“Không có cái gì? Không ăn à? Hay là không phải cố ý chọn những món có lượng calories lớn?” Lục Nghiễn Chi cảm thấy bộ dạng chột dạ của đối phương thú vị vô cùng, không nhịn được cứ bám riết không tha trêu đùa cậu tiếp, “Đúng rồi, tôi còn thấy cậu ăn bánh su kem nữa, trong đó chủ yếu toàn là bơ, vậy mà thậm chí cậu còn ăn tới ba cái.”
Bánh su kem
“Tôi không mập.” Rốt cuộc Mục Đông cũng không nhịn được cất cao giọng, cố nén lúng túng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt đối phương, “Dáng người tôi cao, ngày nào cũng tập thể hình, không dễ tích thành thịt thừa như vậy.”
Lục Nghiễn Chi không khỏi nhướn lông mày.
Lời nói đáng yêu thế này không giống những thứ có thể phát ra từ miệng Mục Đông. Bộ dạng thu lại móng vuốt mặc người trêu chọc của báo nhỏ nhà hắn thật là khiến người ta muốn ngừng mà không được.
“Lại đây cho tôi sờ thử xem, kiểm tra coi có thật là không dư mỡ không.” Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa đưa tay giữ lấy eo đối phương, kéo người lại sát người mình. Sau đó hắn duỗi một tay vào trong mép áo vest của Mục Đông, cách một lớp áo sơ mi sờ soạng thắt lưng cậu.
Hà, cảm giác vẫn tốt như từ trước đến giờ, bắp thịt rắn chắc rõ ràng, xoa qua xoa lại còn có thể cảm nhận được sự run rẩy tinh tế.
Mục Đông bị hắn trêu cợt như vậy nhưng lại không hề chống cự, chỉ căng cứng cơ thể đứng yên không nhúc nhích để Lục Nghiễn Chi sờ soạng cho đủ.
“Ừm, đúng là không mập.” Lục Nghiễn Chi rút tay ra rồi cúi đầu hôn lên trán đối phương, sau đó chỉnh lại quần áo giúp cậu, tiện thể nhét một tấm thẻ từ vào tay Mục Đông.
“Tôi thấy cậu căn bản không phải tới dự tiệc rượu, mà là muốn thừa dịp không có Ngụy Tiện bên cạnh lén lút ăn một bữa ngon, thuận tiện theo dõi xem tôi có tùy tiện thông đồng với người khác hay không, đúng chứ?”
Mục Đông bị trêu chọc tới nóng mặt, nhưng cậu chỉ mím môi chứ không hề phản bác đối phương.
Cậu cảm thấy có lẽ Lục Nghiễn Chi nói không sai, cậu chính là… không muốn để hắn tham gia loại tiệc rượu này một mình. Cậu biết nếu như đối phương thật sự có lòng muốn tìm bạn tình khác thì vốn không chỉ có mỗi một bữa tiệc này. Có điều xuất phát từ trải nghiệm của bản thân, quả nhiên trong lòng cậu vẫn có khúc mắt đối với trường hợp thế này.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian đặc biệt bây giờ.
Mục Đông không biết là Lục Nghiễn Chi cố ý không đề cập tới, hay là chỉ không nhớ đến mà thôi. Thế nhưng sự thực là hợp đồng giữa cậu và hắn chỉ còn có bốn ngày nữa sẽ đến kỳ hạn.
Mặc dù có hơi không muốn thừa nhận, thế nhưng Mục Đông cảm thấy mình không hề mong đợi gì cái ngày kết thúc hợp đồng.
Nói đến đây cũng thật mất mặt, chỉ trong thời gian một tháng thôi mà cậu không chỉ dễ dàng tiếp nhận thân phận bị bao dưỡng, hơn nữa còn bị chính kim chủ của mình bẻ cong tính hướng.
Hoặc là nói, cậu thích Lục Nghiễn Chi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Đông không nhịn được cảm thấy mất mát. Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc thẻ từ xuất hiện trong tay, ánh mắt rơi vào số phòng trên thẻ.
Cho nên nói, đối với Lục Nghiễn Chi thì bản thân mình rốt cuộc là cái gì?
Mấy ngày nay không phải cậu chưa nghĩ tới việc mở miệng nói rõ tất cả mọi thứ, nhưng mỗi lần đều là nước đã đến chân cậu mới phát hiện bản thân không nói ra được.
Này, tôi thích ngài, cho nên tháng sau ngài có thể tiếp tục bao dưỡng tôi chứ?
Chỉ cần nghỉ đến kiểu đối thoại thế này là trong lòng Mục Đông đã thấy nghẹn, cậu quen với việc bị động tiếp nhận những thứ đối phương đưa rồi, bởi vậy cậu hy vọng lần này hắn cũng có thể cho mình một phán quyết dứt khoát.
Coi như là để cậu hết hy vọng cũng tốt.
Dù cho thoạt nhìn Lục Nghiễn Chi cũng không giống như không cần cậu nữa, nhưng trái lại cậu còn vì thế mà lo được lo mất nhiều hơn.
“Mục Đông?”
Âm thanh của Lục Nghiễn Chi khiến cậu bỗng dưng tỉnh táo lại, có chút bối rối ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy đối phương cau mày giơ tay xoa xoa khóe mắt mình.
“Cậu sao thế? Tôi nói chuyện với cậu mà cậu không phản ứng, sắc mặt cũng khó coi quá, không thoải mái à?”
Mục Đông lắc lắc đầu chẳng nói gì. Cậu siết chặt tấm thẻ phòng trong tay, sau đó thuận theo động tác của đối phương, nghiêng đầu cọ cọ trán vào tay hắn.
Lục Nghiễn Chi thấy vậy liền nở nụ cười, sau đó trực tiếp ôm người vào lòng xoa đầu.
“Có phải mệt rồi không? Cầm thẻ phòng của tôi lên trước đi, tôi đến chào hỏi ông chủ Tinh Hà một tiếng rồi sẽ nhanh chóng đến tìm cậu, hửm?”
Mục Đông nghe vậy liền tựa đầu vào vai đối phương gật một cái, mái tóc cọ vào người khiến Lục Nghiễn Chi có hơi ngứa lên. Sau đó cậu vừa lui khỏi lồng ngực hắn liền bị đối phương hôn lên mặt một phát.
Mục Đông không khống chế được đỏ mặt lên, thế nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ vì điều đó.
Khi cậu cầm thẻ phòng bước vào thang máy, nhìn hình chiếu mơ hồ của chính mình trên vách, rốt cuộc cũng không kiềm được tiếng thở dài.
Cứ đối xử với tôi thân mật như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng ngài cũng thích tôi.
Thang máy nhanh chóng lên tới tầng bốn.
Mục Đông khẽ lắc đầu gạt bỏ hết mọi phán đoán lung ta lung tung, bước ra khỏi thang máy. Cậu dựa theo chỉ dẫn trên vách tìm được phòng của Lục Nghiễn Chi, sau đó cắm thẻ vô khe mở cửa bước vào phòng.
Phòng khách tối tăm một mảnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt do đèn tường chiếu ra.
Mục Đông tiện tay mở đèn, sau đó vừa cởi nút áo vest vừa bước vào phòng ngủ. Khi cậu đẩy cửa phòng ngủ ra cũng là lúc mở hết nút áo, vừa định cởi áo khoác ra thì lại nghe thấy một tiếng hừ mềm mại nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên trong phòng.
Động tác của cậu cứng đờ trong nháy mắt, một khắc sau da đầu lập tức tê rần, tim cũng nhảy lên vài nhịp mãnh liệt.
Mục Đông bỗng nhiên ý thức được điều gì, nhíu mày sờ soạng tìm công tắc trên tường. Ngay lúc đèn phòng sáng lên, cậu nhìn thấy trên chiếc giường lớn trước mặt có một người đàn ông nằm úp sấp trong chăn vuốt đang gương mặt buồn ngủ chống người ngồi dậy.
Cõi lòng Mục Đông nháy mắt lạnh lẽo, nhất thời không nhịn được run lập cập.
Người đàn ông xa lạ trên giường cũng không mặc quần áo, lúc ngồi dậy chăn liền tuột xuống theo da thịt, lộ ra phần lưng trần trụi. Thân hình của đối phương có chút mảnh khảnh nhưng lại không yếu ớt, phần lưng còn có một lớp bắp thịt mỏng, lúc chuyển động sẽ tạo thành vết lõm phập phồng, thoạt nhìn vừa đẹp đẽ vừa hữu lực.
Rõ ràng còn không thấy mặt người kia nhưng chỉ khung cảnh này thôi đã đủ khiến lòng người rung động.
Nhưng mà Mục Đông chỉ cảm thấy chói mắt.
Đầu ngón tay của cậu đã lạnh lẽo vô cùng, hai bàn tay nắm chặt thành quyền hơi run rẩy, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Một luồng cảm giác kịch liệt không có cách nào ức chế dâng lên trong lòng cậu, rồi lại lan rộng ra theo mỗi nhịp tim đập, khiến lồng ngực cậu giống như bị thiêu đốt vậy, khô nóng không thôi.
Thậm chí cậu còn cảm thấy trước mắt trắng bệch, cảm giác chóng mặt nhẹ khiến Mục Đông lung lay cả người, nhưng lại vì loại kích động nào đó mà kiên cường chống đỡ không chịu vịn vào khung cửa.
Rõ ràng cậu ý thức được bản thân mình sắp bị phẫn nộ nhấn chìm rồi.
Lúc này người đàn ông trên giường đã ngồi thẳng người dậy, chăn tuột xuống eo hắn nhăn nheo cả lại, miễn cưỡng che đi kẽ hở lôi kéo người ta mơ mộng kia. Rốt cuộc đối phương cũng quay đầu nhìn về phía Mục Đông, ánh mắt ngái ngủ mang theo chút vô tội.
Trong tích tắt ánh mắt hai người đụng vào nhau, rõ ràng gã ta hơi ngẩn ra, biểu tình đẹp đẽ vừa mới đó lập tức vỡ nát.
“Cậu không phải con ma đen đuổi chưa từng được Lục tổng chạm vào đó à, sao cậu lại ở đây.”
Giọng nói của gã không nhẹ không nặng, mang theo một sự ngạo mạn mơ hồ, ánh mắt nhìn Mục Đông cũng có hơi xem thường. Gã quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhẹ nhàng nhướn mày.
“Này, có phải là cậu còn chưa chịu từ bỏ, muốn nhân cơ hội cuối cùng này bò lên giường Lục tổng không? Có điều cậu phải chú ý thứ tự trước sau, không cần biết cậu lấy thẻ phòng ở đâu ra, tôi đã đến trước chiếm cái giường này rồi, tốt nhất là cậu nhanh đi đi, đừng chờ tôi ra tay đuổi cậu.”
Mục Đông nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt đứng tại chỗ nhìn đối phương. Lúc này cậu đã nhận ra thân phận gã, hình như người này tên là Trình Hạo, nhờ gặp thời cơ tốt nên phim thần tượng đầu tay cũng khá hot, tuy vẫn là người mới của Thần Hải nhưng đã có chút danh tiếng.
Hiển nhiên đối phương không hề để cậu vào mắt, mặc dù biết cậu là bạn tình tháng này của Lục Nghiễn Chi nhưng ngay cả tên cũng lười hỏi thăm.
Cảm xúc của Mục Đông càng lúc càng bất ổn, ban đầu chính cậu muốn tránh phiền phức nên mới nói dối, vậy mà giờ lại cảm thấy oán giận vì bị coi thường thế này.
“Cút.” Rốt cuộc cậu vẫn thốt ra một chữ lạnh như băng, cố gắng dùng từ này để phát tiết sự đè nén trong lòng mình.
“… Mày nói cái gì?” Giọng nói của Trình Hạo lập tức trầm xuống, gã cúi người nhặt áo choàng tắm dưới đất lên, sau đó xuống giường bước chân đất tới trước mặt Mục Đông.
“Có phải mày còn chưa rõ tình hình hay không, bản thân không có bản lĩnh cũng đừng cản đường người khác. Nhìn gương mặt ủ rũ như quan tài này của mày chả trách Lục tổng không có hứng thú, có lẽ nhìn mày thôi đã không cứng nổi rồi.”
Lúc nói chuyện Trình Hạo lộ ra vẻ mặt cười như không cười, gã lùn hơn Mục Đông nửa cái đầu, muốn nhìn thẳng vào cậu cũng phải hơi ngước lên. Thế nhưng gã lại bình tĩnh như biết đối phương sẽ không dám tranh cao thấp với mình, không hề có chút yếu thế vì chênh lệch chiều cao và hình thể.
Đôi mắt Mục Đông hơi nheo lại vì lời của đối phương, cậu nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp hơn mình, đột nhiên cảm giác bản thân đã hơi quá khích, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu tự cho là mình đã bình tĩnh lại.
Tuy cậu vẫn căm ghét cắn chặt răng, trong đầu lại đột nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo. Tròng mắt đen tuyền của cậu lúc này có vẻ không còn sức sống, lạnh lẽo như một cỗ máy. Mục Đông dùng đôi mắt này nhìn Trình Hạo chăm chú nửa ngày, dường như là đang đánh giá gã.
Thân thể của đối phương không gầy yếu, cũng có thể coi là loại hình mặc đồ thì gầy cởi đồ thì có chút da thịt. Đặc biệt là eo, thoạt nhìn mỏng manh nhưng nhờ có cơ bắp nên nhìn không hề gầy yếu.
Mục Đông còn nhớ Lục Nghiễn Chi từng khen phần hông mình, khi đó đối phương bảo cậu giống như báo săn vậy, vòng eo thon gầy mạnh mẽ.
Cho nên… có khi nào Lục Nghiễn Chi cũng thích thân thể của người này không?
Có khi nào hắn cũng từng làm vậy với người này, tham ban gã, mang cơm cho gã, sau đó lên giường làm tình, lưu lại dấu vết trên người gã?
Điều này sao có thể, Lục Nghiễn Chi còn chưa nói không muốn cậu nữa, cho nên thứ cậu thích cũng không thể cứ để cho người ta dễ dàng đoạt đi hết lần này đến lần khác như trước kia.
Cậu đã không còn giống như hồi bé, phải làm chút gì đó mới được.
Thế là Mục Đông hít một hơi thật sâu, cậu tin chắc hành động kế tiếp của mình cũng không phải xuất phát từ kích động nhất thời. Cậu đã nghĩ xong hậu quả rồi, thậm chí còn nghĩ, nếu như Lục Nghiễn Chi thấy được có khi nào hắn sẽ ghét bỏ mình không.
Mặc dù sau khi suy ngẫm xong thấy hại nhiều hơn lợi, thế nhưng cậu vẫn đột ngột giơ tay lên túm lấy tóc Trình Hạo không hề báo trước, lôi đầu đối phương dùng sức đập lên tường một phát.
“Aaaaa!!!”
Tiếng thét chói tai của Trình Hạo khiến lỗ tai cậu đau nhói trong nháy mắt, có điều Mục Đông lại làm như chẳng nghe thấy gì, không hề có bất cứ phản ứng nào. Lúc này đầu óc đối phương đã ong hết cả lên vì cơn đau đột nhiên xuất hiện, thân thể cũng mềm nhũn ra, không giữ được trượt theo vách tường xuống đất, nhưng vì bị Mục Đông túm tóc nên không thể nằm xụi lơ xuống.
“Thằng điên… Mày, sao mày dám!” Giọng điệu nói chuyện của Trình Hạo lập tức trở nên yếu đuối, trán gã đỏ bừng lên một mảng, da rách ra kèm theo vài vệt máu.
Mục Đông cúi đầu liếc nhìn đối phương một cái, vẫn không nói gì. Sau đó cậu duy trì tư thế như vậy, túm lấy tóc đối phương kéo người về phía cửa chính. Sức của cậu rất lớn, đối với cậu việc kéo một người đàn ông trưởng thành đã mất đi năng lực phản kháng chỉ hơi vất vả một chút mà thôi.
Trong quá trình này Trình Hạo vẫn luôn cố gắng chụp lấy thứ gì đó ngăn cản động tác của cậu lại, nhưng đều thất bại chẳng thay đổi được gì.
Lúc không kìm lòng được Mục Đông ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đòn vừa nãy tuy chưa đến mức khiến người ta chấn động não những cũng đập gã quá sức rồi. Có điều cậu không hề để ý, nhanh chóng kéo người đến trước cửa chính, trong lòng nghĩ chỉ cần ném tên này ra ngoài là tốt rồi.
Ném ra rồi sẽ không bị Lục Nghiễn Chi nhìn thấy.
Nhưng lúc cậu vươn tay chuẩn bị mở cửa ra, bỗng nhiên có tiếng thẻ quẹt vào khe cửa vang lên. Mục Đông dừng lại một chút theo bản năng, một giây sau cửa chính liền bị người ta đẩy ra. Cậu nhìn thấy Lục Nghiễn Chi đang kề điện thoại bên tai nói gì đó, trong nháy mắt nhìn thấy cậu hắn lập tức lộ ra ý cười nhẹ nhàng, sau đó mới nhận ra có gì lạ mà chuyển tầm mắt xuống dưới.
Biểu tình của Lục Nghiễn Chi chẳng mấy chốc đã cứng lại.