*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn không khỏi trầm giọng cười ra tiếng, sau đó cúi đầu cọ cọ môi mình lên khóe mắt ẩm ướt của đối phương.
—
“Báo nhỏ hôm nay ăn ngon vô cùng đấy.” Hắn vừa nói vừa cắn nhẹ lên gò má cậu, sau đó lại hôn một phát lên dấu răng nhợt nhạt vừa để lại, dự định đứng dậy chỉnh đốn bản thân một chút.
Thế nhưng Mục Đông cứ dùng sức ôm lấy bờ vai hắn không chịu thả ra. Lục Nghiễn Chi hơi ngẩn người, lập tức nhớ tới việc mình còn chưa nói cho đối phương biết rằng điều Hàn Thạch Kỳ nói chỉ là trò đùa mà thôi.
“Được rồi, đừng sợ.” Hắn thoáng nhấc người rút tính khí ra khỏi hậu huyệt đối phương, sau đó vuốt phần tóc mái ẩm mồ hôi của cậu về phía sau, lau nhẹ mồ hôi trên trán cậu.
“Hàn Thạch Kỳ cố ý hù dọa cậu thôi, trước khi cậu bước vào cửa anh ta mới gọi cho tôi xin lỗi, nói rằng có lẽ đã dọa cậu sợ hãi, bảo tôi an ủi cậu cho thật tốt đây.”
Mục Đông nghe vậy nhất thời cứng đờ cả người, ngoài ra cậu chẳng có thêm phản ứng gì khác, cũng không có nửa điếm muốn thả tay Lục Nghiễn Chi.
Hắn không nhịn được muốn cúi đầu nhìn biểu tình đối phương, nhưng mà cậu đã vùi mặt vào ngực hắn, chỉ để lộ cho hắn một đỉnh đầu bù xù.
“Tức giận?” Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng hỏi một câu, sau đó dùng tay khác vuốt ve lọn tóc nhỏ vụn của Mục Đông, lập tức cảm nhận cái đầu trong lòng khẽ lắc lắc, nhưng người thì vẫn không chịu lên tiếng.
Thế là hắn trở mình nằm nghiêng trên ghế sopha, Mục Đông vẫn ôm lấy bờ vai hắn không chịu buông tay, bị hắn ôm vào lòng cũng chỉ nhúc nhích một chút, nửa người đều ép sát vào cơ thể hắn.
“Ngoan, để tôi nhìn một chút xem, báo nhỏ của tôi có phải là mất hứng không, hửm?” Hắn vừa nói vừa bắt lấy cằm đối phương, sau đó nửa cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên. Lục Nghiễn Chi nhìn thấy viền mắt cậu đã đỏ au, thế nhưng nước mắt sinh lý tràn ra vì cao trào lúc nãy giờ đã biến mất không thấy.
“… Vì sao vừa nãy không nói với tôi?” Sau khi bị ép không thể không nhìn thẳng vào Lục Nghiễn Chi, Mục Đông cũng chẳng cố gắng lảng tránh hắn nữa. Lúc nói chuyện giọng cậu vừa trầm vừa khàn, gương mặt cũng không có biểu tình gì, thoáng nhìn qua thì chẳng khác mấy với mọi khi.
Thế nhưng Lục Nghiễn Chi có thể cảm giác được, đối phương như vậy là đang cảm thấy tủi thân.
Nhìn bộ dạng xem ra đã thật sự sợ hãi rồi.
Hắn không khỏi sáp lại gần hôn lên trán đối phương, sau đó ôm lấy cậu xoa xoa sau gáy.
“Vốn muốn nói cho cậu, nhưng cậu không biết bộ dạng cậu lúc chủ động muốn ôm tôi thoạt nhìn khiến người khác muốn bắt nạt cậu đến mức nào đâu.”
Vì câu trả lời này mà Mục Đông hơi run lên một chút, nửa ngày sau thân thể cậu mới mềm nhũn hẳn ra, giọng nói thì ngược lại vẫn cứ trầm khàn rầu rĩ.
“… Cho nên, thứ bảy này tôi không cần xin nghỉ?”
Lòng Lục Nghiễn Chi khẽ ngứa ngáy vì sự mong đợi và nhẹ nhõm mơ hồ trong lời cậu. Hắn nhịn kích động muốn đùa giỡn đối phương lại, dự định giải thích mọi chuyện một lần rõ ràng, miễn cho cậu phải lo lắng sợ hãi mấy ngày sau.
“Không được, nghỉ thì vẫn phải xin, bởi vì Hàn Thạch Kỳ chỉ cố ý trêu cậu, nhưng anh ta không nói dối.”
Câu này còn chưa nói hết, Lục Nghiễn Chi đã cảm giác được cả người Mục Đông đều căng thẳng trở lại. Theo bản năng hắn liền ôm sát cậu vào lòng, sau đó vỗ nhẹ lưng đối phương động viên.
“Đừng sợ, thả lỏng một chút, tôi sẽ không để cho người khác chạm vào cậu.”
Sau khi câu bảo đảm này được thốt ra, rốt cuộc Mục Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, Lục Nghiễn Chi thậm chí có thể nghe được tiếng tim cậu ầm ầm nảy lên. Đối phương dựa trán vào hõm cổ hắn thở hổn hển, vì vậy hắn liền đưa tay xoa xoa đầu cậu, sau đó nhẹ giọng tiếp tục giải thích, “Lúc ấy tôi sẽ có một phòng thay đồ riêng, bên trong có áo choàng chuyên dụng, sau khi mặc vào thì cậu trùm mũ lên, cả khuôn mặt gần như sẽ bị che mất. Cho nên không cần quá lo lắng, những người khác thậm chí còn không nhìn thấy được bộ dạng cậu đâu, biết chưa.”
Sau khi nói xong hắn liền bóp bóp bả vai rắn chắc của đối phương, lúc này cậu không lộ ra vẻ quá mức nhạy cảm khi hắn đụng vào nữa, nhưng cũng không lập tức đáp lời ngay. Lục Nghiễn Chi cũng không vội vã muốn cậu nói chuyện với mình, Mục Đông không lên tiếng thì hắn liền ôm cậu vào ngực, xoa nhẹ eo đối phương như có như không.
Chẳng mấy chốc Mục Đông đã bị hắn xoa đến mức khó chịu. Cậu đẩy lồng ngực hắn ra thoáng tạo thành khoảng cách, để có thể đối diện với ánh mắt Lục Nghiễn Chi.
“… Không thể không đi sao?”
Lục Nghiễn Chi liếc mắt thấy cậu hơi hơi cau mày lại, còn cả khóe môi có chút xị xuống vì không tình nguyện. Hắn cảm thấy giọng điệu của Mục Đông hơi khác với bình thường, rõ ràng vẫn là âm điệu khàn khàn nhưng không rõ có phải do ảo giác của hắn không, hắn cảm thấy lúc đối phương nói những lời này, giống như là… đang làm nũng vậy.
Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên Mục Đông cố gắng từ chối đề nghị của hắn, cho nên hắn mới có cảm giác đặc biệt như thế?
Lục Nghiễn Chi thậm chí còn có chút không nỡ trực tiếp từ chối cậu. Hắn cọ cọ tay vào gò má Mục Đông, sau đó lại dùng một phương thức uyển chuyển hiếm thấy để đáp lại.
“Nhưng lúc trước tôi đã từ chối lời mời kiểu này hai lần, lần này chủ nhân bữa tiệc và tôi… cũng coi như có chút giao tình, bậc cha chú hai nhà cũng có làm ăn với nhau. Hắn mời thì tôi không thể từ chối.”
“À… Tôi biết rồi.” Giọng Mục Đông lập tức lộ vẻ chút mất mát. Cậu cúi đầu xuống bày ra bộ dạng thuận theo, nhích lại nép vào lồng ngực đối phương.
“Thứ sáu tôi chỉ có một cảnh diễn, sẽ xin đạo diễn cho nghỉ.”
“Ngoan lắm.” Lục Nghiễn Chi vỗ vỗ lưng đối phương, sau đó cúi đầu chạm môi lên dấu hôn trên vai cậu, “Không phải lo, đến hội trường tôi sẽ tìm cho cậu một căn phòng, sau đó khóa cửa lại. Đợi đến khi tiệc đứng kết thúc chúng ta liền rời khỏi đó ngay, hửm?”
Nhờ câu an ủi ngoài mong đợi này mà Mục Đông thoáng thả lỏng hơn chút đỉnh. Cậu trầm thấp đáp lại một tiếng, sau đó động đậy thân thể lui ra khỏi ngực đối phương.
“Muốn tắm.”
Thuận theo tầm mắt Mục Đông, Lục Nghiễn Chi nhìn thấy eo cậu dính đầy tinh dịch. Trên thực tế hơn phân nữa dịch thể của Mục Đông đã dính sang người hắn, thế nên hắn cũng vừa ngồi dậy vừa cởi áo ra vứt xuống đất.
Lúc đứng lên từ ghế sopha hắn còn tiện tay cởi luôn cái quần đã dính đầy chất lỏng, sau đó dắt Mục Đông vào phòng tắm vòi sen phía trong phòng nghỉ, giúp cậu lấy thứ mà hắn đã bắn vào bên trong cơ thể ra.
Hai người họ trong phòng tắm suýt chút nữa đã va chạm phát nổ, Lục Nghiễn Chi cũng đã đè người lên tường, ngay tại thời khắc sống còn Mục Đông mới nhớ tới việc tối nay mình còn có cảnh quay. Dù vậy lần tắm này cũng phải hơn nửa tiếng mới kết thúc, chờ Mục Đông đầu gối mềm nhũn bước ra khỏi phòng tắm thì da dẻ cậu đều nổi lên một mảng đỏ ửng mỏng manh, phần lưng cũng nhiều thêm một chuỗi dấu hôn mới mẻ.
“Có muốn ngủ một giấc không?” Ngược lại Lục Nghiễn Chi vẫn là bộ dạng thần thanh khí sảng. Hắn lấy một bộ đồ mới từ trong tủ đồ ra, sau khi mặc quần liền vừa đeo thắt lưng vừa dùng chân hất hất quần áo bẩn trên mặt đất vào phòng tắm.
Mục Đông hơi do dự với lời đề nghị này, quần áo của cậu mới bắt đầu đã cởi hết cho nên ngược lại vẫn còn sạch sẽ. Sau khi mặc đồ vào đàng hoàng cậu mới cầm khăn mặt lau tóc, cuối cùng vẫn mím môi lắc đầu.
“Tôi còn phải về trường quay…”
Lục Nghiễn Chi gần như ngay lập tức nhận ra một tia oán giận trong lời cậu, đối phương muốn lưu tín hiệu này lại lấy lòng hắn, hắn liền cong môi hỏi một câu.
“Mấy giờ tập hợp?”
“Tám giờ rưỡi.”
Hắn nghe vậy liền rút một tấm chăn mỏng trong tủ ra, sau đó quay người ném về phía Mục Đông.
“Ngủ đi. Sáu giờ tôi tan tầm sẽ đưa cậu quay lại.”
Mục Đông bị cái chăn bay đến ụp vào mặt, cậu vừa vén chăn ra vừa nhìn Lục Nghiễn Chi với ánh mắt sững sờ, ngay sau đó liền nghe được tiếng trái tim mình kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực.
“… Được.” Cậu nghe bản thân nhẹ giọng phát ra tiếng đáp lại thật nhỏ, sau đó liền mím chặt đôi môi, cúi đầu cố gắng giấu đi gương mặt hơi hơi nóng lên của bản thân.
Thật kỳ lạ, sao lại dễ dàng…
Mục Đông hơi rầu rĩ vì phản ứng khó hiểu của mình, còn chưa kịp thoát ra khỏi loại cảm xúc vi diệu này thì đã nghe Lục Nghiễn Chi tùy ý hỏi một câu.
“Thời gian vẫn còn kịp, buổi tối cơm ăn xong hãy về trường quay. Muốn ăn cái gì? Cơm Trung, đồ Nhật hay đồ Thái?”
Nhịp tim Mục Đông vì thanh âm trầm thấp mà lười nhác sau khi tình dục thỏa mãn này mà đập liên hồi. Rõ ràng ban nãy trong phòng tắm vừa mới bị đối phương đè lên tường đùa giỡn bắn thêm một lần, vậy mà cậu vẫn cảm thấy có một ngọn lửa chặn ngang ngực, làm sao cũng không phát tiết ra được.
Cảm giác này có chút mâu thuẫn và kỳ lạ, dường như không liên quan tới tình dục nhưng lại càng khiến cậu mong đợi hơn, cả sợ hãi nữa. Mục Đông không biết có phải bản thân bị tâm tình này ảnh hưởng không, cậu vậy mà lại hơi nóng nảy lên, cúi đầu cắn cắn môi dưới, cuối cùng lúc mở miệng thì đưa ra lựa chọn đến chính cậu cũng không tin được.
“… Muốn ăn bạch tuộc chiên.”
Bạch tuộc chiên?
Bàn tay Lục Nghiễn Chi đang cài khuy áo sơ mi hơi dừng lại một chút, có vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Mục Đông. Vậy mà lại thấy cậu đang ôm chăn cúi đầu, căn bản không hề dám nhìn về phía hắn.
Uầy, loại cảm giác như đối phương đang làm nũng lại tới nữa rồi… Không, lúc này có hơi khác biệt, so với làm nũng đơn thuần thì lời nói mới rồi của cậu càng giống đang xen lẫn một ít giận hờn hơn.
Thật là kỳ quái, rõ ràng biết đối phương tám phần mười đều trưng ra một gương mặt không hề thay đổi, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy Mục Đông có chút không bình thường.
Nhưng mà cũng thật là có chút đáng yêu.
Vì phát hiện bất ngờ này mà Lục Nghiễn Chi im lặng chốc lát, song chàng trai ngồi trên ghế sopha lại tự cảm thấy yêu cầu của mình có hơi quá đáng.
Trong lòng Mục Đông không tự chủ được có chút hoảng loạn, ngẩng đầu lên muốn nói thêm điều gì, nhưng cậu lại phát hiện Lục Nghiễn Chi đang đi tới trước mặt mình, mang theo ý cười xoa xoa đầu cậu, khiến cho mái tóc mềm mại của cậu đều rối tung lên.
“Được, ăn bạch tuộc chiên. Nhưng mà báo nhỏ, bạch tuộc chiên không thể coi như cơm, dù thế nào cậu cũng phải ăn chút món chính. Món chính muốn ăn gì?”
Nhất thời Mục Đông bị ý tứ dung túng trong lời đối phương dọa sợ, hơi sững sờ nhìn hắn hai giây rồi mới đỏ bừng vành tai, không nhịn được dời ánh mắt đi.
Hiện giờ ngược lại cậu không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể vụng về đẩy ngược vấn đề.
“… Không, không biết… Ngài quyết định là tốt rồi.”
Lục Nghiễn Chi bị bộ dáng hiếm thấy này của đối phương dễ dàng chọc cười.
“Vậy ăn đồ Nhật đi. Tôi biết có một tiệm cách đại học không quá xa, vừa hay cũng có bán bạch tuộc chiên.”
“… Được.” Mục Đông sờ môi đáp một tiếng, gần như sắp vô thức vùi mặt vào bên trong chăn mỏng.
Lục Nghiễn Chi thấy vậy cũng không đùa giỡn cậu nữa, khom lưng nhặt di động bị ném lúc nãy lên, sau đó vỗ vỗ đầu đối phương rồi quay người ra khỏi phòng nghỉ, trở lại tiếp tục xử lý công việc.
Mục Đông ngồi nguyên chỗ cũ, sau khi hắn thu tay về liền ngẩng đầu lên, sờ sờ môi nhìn hắn ra khỏi phòng đóng cửa, sau đó rũ mắt xuống thu lại tất cả tâm tình trên gương mặt.
Sau khi im lặng ngồi nửa ngày cậu mới nằm vật xuống ghế sopha, hơi cuộn tròn người lại gối đầu lên đệm dựa, vùi mình thật sâu vào chăn.