*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Đông cũng hoàn toàn không chú ý tới đối phương, lúc này bên tai cậu toàn là tiếng ve văng vẳng ồn ào, thế nhưng cậu lại chợt rùng mình, cả lòng bàn tay và đầu ngón tay đều lạnh như băng.
—
Lục Nghiễn Chi mới vừa cau mày cúp điện thoại của Hàn Thạch Kỳ thì nhận được tin báo của Phương Hàm, nói rằng Mục Đông muốn gặp hắn, người cũng đến dưới lầu rồi. Hắn không khỏi xoa xoa mi tâm, cảm thấy tên Hàn Thạch Kỳ này nhất định là ăn no rửng mỡ mới đem hắn và Mục Đông ra làm trò cười.
Chuyện bị cào trầy người quả thực hắn không có ý định bỏ qua dễ dàng, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ muốn để những kẻ khác đụng tới người mình đem theo trong party mặt nạ. Lục Nghiễn Chi không biết Hàn Thạch Kỳ nói sai chỗ nào, nhất định là báo nhỏ của hắn bị tên thần kinh kia dọa sợ rồi, nếu không cũng chẳng chủ động tới tìm hắn.
Phòng làm việc của Lục Nghiễn Chi ở tầng bao nhất trong tổng công ty, toàn bộ tầng này đều là không gian làm việc của hắn và Phương Hàm, cho nên máy quay ngoài hành lang được kết nối thẳng vào máy tính để bàn phòng hắn. Lục Nghiễn Chi bấm điện thoại cho Phương Hàm, vừa dặn dò đối phương đón Mục Đông từ thang máy chuyên dụng dẫn lại đây, vừa nhìn máy tính theo dõi ngoài hành lang.
Không lâu sau trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh Phương Hàm và Mục Đông. Gương mặt Mục Đông trên màn ảnh trắng bệch ra, bước chân có chút gấp gáp nhưng vẫn cố khắc chế tốc độ theo sau Phương Hàm, thoạt nhìn vô cùng lo lắng bất an.
Ánh mắt Lục Nghiễn Chi rơi vào khuôn mặt hơi lệch đi của cậu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đợi đến khi đối phương tới trước của phòng làm việc mới tắt hình ảnh theo dõi đi, thả lỏng thân thể tựa người vào ghế dựa mềm mại thoải mái đằng sau.
Ngay sau đó cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ ba lần tượng trưng, Phương Hàm mở cửa nhường Mục Đông vào trong rồi khẽ gật đầu với Lục Nghiễn Chi, lui ra ngoài đóng cửa kỹ càng.
Mãi đến tận khi thật sự nhìn thấy Mục Đông, Lục Nghiễn Chi mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của đối phương không phải là do chất lượng hình ảnh của máy quay. Môi cậu mím thật chặt, rõ ràng mới nãy vẫn còn dáng vẻ vội vàng, nhưng nhìn thấy hắn lại dường như có phần ổn định hơn, cứ đứng cứng ngắc cả người ngay tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
“Lại đây.” Lục Nghiễn Chi thản nhiên nói, biểu tình trên mặt cũng bình thường không có gì khác lạ.
Nhưng Mục Đông rõ ràng lại sợ run một chút. Lục Nghiễn Chi thấy cậu khẽ cắn môi rất kín đáo, sau đó hít sâu một hơi, bước thẳng tới trước mặt hắn. Vì vậy hắn liền xoay ghế đưa mặt về phía cậu, mà khi hắn mới vừa định vươn tay kéo người thì chàng trai trước mặt cứ bước tiếp tới trước, cả người trực tiếp bổ nhào về phía hắn trực tiếp ngồi lên đùi, lại còn cúi người xuống ôm hắn, chủ động chui vào ngực Lục Nghiễn Chi.
Động tác của cậu hoàn toàn không thể nói là lưu loát, ghế tựa của hắn thậm chí còn trượt về sau hai tấc vì va chạm lỗ mãng của đối phương. Trong lòng Lục Nghiễn Chi lập tức thấy buồn bực, vết cào sau lưng cũng bị cọ vào ghế truyền đến một cơn đau nhói nhè nhẹ.
Hắn thầm thở dài trong lòng nhưng vẫn vươn tay kéo người vào lồng ngực. Lục Nghiễn Chi thực sự cảm thấy mình càng lúc càng bó tay với đối phương, ngay cả chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại nảy sinh hứng thú đến vậy với một người thế này.
Lục Nghiễn Chi dùng một ngón tay vẽ nhẹ lên tấm lưng căng thẳng của Mục Đông, khiến cho bắp thịt cậu hơi rung động. Hắn biết rõ mục đích khiến đối phương nỗ lực thân mật mình như vậy là gì, nhưng cũng chẳng chủ động làm rõ. Rất nhanh chóng hắn đã phát hiện ra người trong lòng mất kiên nhẫn thở một hơi, sau đó ấp úng mở miệng.
“Xin lỗi, Lục tổng.” Cổ họng Mục Đông vẫn còn cứng đơ, giọng điệu khi nói chuyện cũng hơi khô khốc, “Tôi có phải… có phải khiến ngài mất hứng không?”
“Vì sao lại nói vậy, hửm?” Lục Nghiễn Chi hoàn toàn thờ ơ không động lòng với trình độ thăm dò thế này. Hắn vốn cảm thấy trò đùa của Hàn Thạch Kỳ rất nhàm chắn, dự định chờ Mục Đông đến rồi sẽ cẩn thận động viên đối phương một chút.
Nhưng bây giờ hắn nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của cậu thế này, không ngờ trong lòng lại hơi ngứa ngáy, thậm chí còn có loại kích động muốn bắt nạt đối phương hung ác hơn nữa.
Quả thật là không xong mà.
Lục Nghiễn Chi cố gắng đè nén loại ý nghĩ chộn rộn này xuống, nhưng vẫn không dự định tha cho đối phương dễ dàng.
Hiển nhiên Mục Đông lại cảm thấy câu hỏi của Lục Nghiễn Chi khiến cậu khó có thể mở miệng, cho nên do dự nửa ngày mà vẫn chưa trả lời. Dù sao chỉ được đối phương dùng tay an ủi hạ thể mà đã không nhịn được cào hắn trầy xước… chuyện như vậy cậu đương nhiên chẳng dễ thốt ra nổi.
Lục Nghiễn Chi cũng không sốt ruột, cử chỉ của hắn không hề lộ ra ý lạnh nhạt với đối phương, thậm chí còn thân mật ôm nhẹ người vào lòng, dùng ngón tay xoắn xoắn làm rối mái tóc cậu.
Dù vậy Mục Đông lại vô tình càng thêm bất an, trái tim cậu nhảy thật nhanh, lòng bàn tay cũng chảy một lớp mồ hôi.
“Sao không nói lời nào?” Lục Nghiễn Chi tùy ý nhẹ giọng hỏi rồi nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, “Nếu cố ý tới tìm tôi xin lỗi thì rõ là cậu cảm phải thấy bản thân phạm sai lầm rất nặng. Đã vậy thì sao lại không nói được mình sai ở đâu, hửm?”
Nói tới đây cuối cùng Mục Đông cũng rõ ràng, Lục Nghiễn Chi chính là muốn nghe cậu nói ra những thứ khiến cậu xấu hổ. Cậu không tài nào chắc chắn đối phương có định đối xử với mình như Hàn Thạch Kỳ nói không, cho nên lúc này càng không dám trái lời hắn nửa điểm.
Thân thể cứng ngắc của Mục Đông cọ một chút trong lồng ngực Lục Nghiễn Chi, lúc mở miệng âm thanh vừa trầm vừa thấp, nghe có chút như bị oan ức.
“Lần trước… lần trước lúc được ngài sờ phía dưới, thật thoải mái…” Mới nói phân nửa cậu đã đỏ mặt, giọng cũng hơi run lên, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Lục Nghiễn Chi thở hổn hển mấy lần, sau đó mới tiếp tục, “Lúc bắn ra sướng quá, không cẩn thận… Ừm… Không cẩn thật cào ngài… Xin lỗi Lục tổng, xin lỗi… Ngài đừng vì vậy mà phạt tôi.”
Lúc Mục Đông nói xong tiếng cuối cùng thì âm thanh đã muốn vỡ ra, hiển nhiên đang nghĩ tới những điều Hàn Thạch Kỳ bảo. Lục Nghiễn Chi thấy cậu thật sự sợ đến mức này cũng có chút đau lòng. Hắn vuốt ve qua lại trên tấm lưng run rẩy của cậu, nghiêng người hôn lên đỉnh đầu đối phương.
“Sợ như vậy à, nói thử xem cậu nghĩ rằng tôi muốn phạt cậu thế nào, hửm? Cậu phải nói rõ ràng thì tôi mới cân nhắc được có nên tha cậu hay không, biết chưa.”
Mục Đông nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, ép buộc chính mình bình tĩnh lại một chút, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Nghiễn Chi.
Thoạt nhìn hắn cũng chẳng giống đang tức giận, nếu không vì mấy lời Hàn Thạch Kỳ nói với cậu thì có lẽ Mục Đông căn bản chả phát hiện ra người đàn ông trước mặt này có gì kỳ lạ. Không biết có phải do tâm lý tác động không, hiện nay quả thực Mục Đông có thể cảm nhận được một loại cảm giác áp lực khiến cậu phải hoảng hốt từ người đối phương, điều này khiến Mục Đông không dám ôm ấp ý nghĩ cầu may nào, chỉ có thể cố gắng hết sức thuận theo ý Lục Nghiễn Chi, thậm chí lấy lòng đối phương.
“Thầy Hàn nói, Chu thiếu gia gửi thiệp mời. Cái party mặt nạ kia… Ngài, ngài muốn đưa tôi đi theo sao?”
“Đúng, cho nên thứ sáu nếu cậu có phân cảnh thì sớm xin đạo diễn nghỉ đi.” Giọng điệu Lục Nghiễn Chi lộ ra vẻ đương nhiên, dường như thứ bọn họ sắp tham gia chỉ là một bữa tiệc rượu thông thường, “Thứ sáu party xuyên đêm, tôi đoán có lẽ hôm sau cậu cũng không xuống giường được đâu.”
Vì câu nói mập mờ ám muội không thôi này mà Mục Đông hơi tái mặt, không tự chủ được nắm lấy góc áo đối phương, sự hoảng loạn trong mắt đã không che lấp được đến nửa điểm.
“Đừng… đừng để người khác chạm vào tôi!” Cậu vô thức lớn tiếng lên một chút, ngay cả giọng điệu cũng vì nỗi sợ hãi và một sự tức giận vi diệu nào đó mà dữ dội hơn.
Nhưng một giây sau Mục Đông liền phát hiện mình như vậy không ổn, cậu đè nén tâm trạng chua xót khổ sở phức tạp trong lòng xuống, thậm chí còn cố gắng không để ý đến một tia nhói đau nơi lồng ngực.
Cùng lúc đó Mục Đông rũ mắt xuống che giấu con ngươi đang thể hiện cảm xúc ra ngoài, khiến người khác không biết lời cậu nói là thực hay giả. Cậu thở hổn hển kề sát vào Lục Nghiễn Chi, một bên động đậy hạ thể quấy nhiễu đối phương, một bên chủ động hôn lên môi cổ và vành tai hắn.
Đây là lần đầu tiên Mục Đông phát ra lời mời gọi với đối phương, hành động lộ liễu thế này cậu chỉ làm được rất miễn cưỡng không hề lưu loát, nhưng cái kiểu nghiêm túc như vậy lại khiến người khác mềm lòng ngay.
Lục Nghiễn Chi đã chẳng thèm để ý đến chuyện mình bị cào trầy nữa, hiện giờ sở dĩ hắn còn không chịu nhả ra là hoàn toàn xuất phát từ tâm lý hung ác muốn bắt nạt đối phương. Nhưng bộ dạng Mục Đông thế này lại khiến hắn không tàn nhẫn nổi, giữa lúc đang do dự có nên buông tha cậu không thì Lục Nghiễn Chi lại nghe đối phương mở miệng.
“Lục tổng… Tôi sẽ nghe lời, đừng đưa tôi đi… A ừm… Không muốn để người khác đụng vào tôi, chỉ muốn, chỉ muốn ngài… Haa a!”
Lục Nghiễn Chi bị một câu nói này chọc cho cứng lên dễ dàng.
Hắn biết rõ mục đích Mục Đông nói vậy chỉ là để cố sức làm hắn vui lòng, thế nhưng dục hỏa của hắn vẫn bị gợi lên. Lục Nghiễn Chi bỗng dưng nhấc tay đỡ lấy mông người trong lòng, sau đó vừa đứng dậy đồng thời vừa dùng sức vác cậu lên vai mình.
Mục Đông khẽ kêu một tiếng vì động tác đột ngột này. Cậu chỉ cảm thấy thân thể bỗng dưng mất trọng tâm, một giây sau đã chúi đầu xuống dưới, bị đối phương khiêng lên lơ lửng. Vóc người và chiều cao của cậu đều không kém Lục Nghiễn Chi là bao, cho nên động tác đảo lộn trọng tâm thế này khiến cậu có cảm giác như mình có thể té xuống bất cứ lúc nào.
Mặc dù đối phương vững vàng siết tay ngay eo và mông mình nhưng Mục Đông vẫn không nhịn được nắm chặt quần áo hắn, ngưng thở không dám nhúc nhích.
“Ngoan lắm, thành thật chút đừng động đậy.” Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ mông đối phương, khiến cả người cậu đều run lên. Sau đó hắn vác cậu vào phòng nghỉ, đá văng cánh cửa khép hờ rồi đi thẳng tới ghế sopha, ném Mục Đông lên đó.
Lúc bị ném xuống Mục Đông không khỏi bối rối chút xíu, may mà ghế sopha này rất rộng nên cậu mới không rơi xuống đất vì quay người.
Cậu nằm nhoài nửa người xuống tấm da lót mềm mại, nâng người ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nghiễn Chi. Mục Đông nhìn thấy đối phương đang không nhanh không chậm cởi cà vạt và nút áo sơ mi, chẳng bao lâu đã lộ ra lồng ngực rắn chắc. Nhịp tim cậu vì vậy mà rối loạn nửa nhịp, gương mặt cũng nóng bừng lên.
Cậu hiểu rõ lần này là mình chủ động câu dẫn đối phương, hơn nữa còn không được phép bỏ dở giữa chừng. Cho nên Mục Đông không chờ Lục Nghiễn Chi mở miệng giục đã ngồi thẳng dậy, nhấc tay cởi quần áo của mình.